..! Đã bao lần tự hứa không buồn nữa . . .
Nhưng . . .
Cảm giác này sao chẳng thể. . . bước qua. . .
Hai hàng nước mắt vô thức lặng lẽ rơi. . .
Không muốn khóc nhưng có lẽ . . .
Nó đã trở thành thói quen mỗi khi nhớ về 1 người
Những giọt máu vô thức kia đã làm bước chân nó khựng lại,
đôi tay kia rung lên từng hồi ôm lấy thân hình vạm vỡ của Gia tuấn, cái nấc nhẹ
khiến lòng ai xao xuyến.
-Anh…anh… đừng …đừng bỏ em mà… em xin lỗi… xin lỗi… là do em
không tốt… em xin lỗi…mà..
Qúa khứ vẫn là quá khứ, nỗi đau vẫn là nỗi đau, tưởng trừng
đã tan biến những thật chất vẫn cuộc tròn và dâng trào. Nước mắt ngày xưa cộng
với nước mắt hôm nay đã làm cho nó đau đến nghẹt thở, tại sao đời này quá hài
hước, luôn khiến làm cho nhau phải đau.
-“khụ khụ” Ngốc quá…!!đừng khóc…
Gia Tuấn lau đi nhũng giọt nước mắt trên khuôn mặt nó, khẻ
mĩm cười đau đớn, dù có đau như thế nào cũng không bằng cảm giác ở trong tim
khi thấy nó phải rơi nước mắt.
Nó ôm lấy Gia Tuấn, sợ hãi.
-Anh yêu em.- Gia Tuấn cũng ôm chặt lấy nó sợ nó sẽ biến mất.
-Dù em yêu anh chỉ 1% nhỏ nhoi, cũng có thể em không yêu anh
cũng nên.—Nó nói lời cay đắng trước tình cảm của Gia Tuấn trong lời nói có chút
gì đó thương xót.
-Dù em yêu anh 1%, anh sẽ yêu em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-ngoc-lay-anh-nha/1927095/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.