Buổi chiều, Giai Kỳ thức dậy thấy bản thân đang ở trong lồng ngực anh liền bất giác sợ hãi muốn đẩy người đàn ông này ra. Nhưng thật không may hành động vừa rồi đã làm anh thức giấc và càng kéo cô sát vào cơ thể mình mà siết chặt.
Lúc này, thân thể cô cũng đã rã rời, hơn nữa sức của cô còn là sức của phụ nữ mềm yếu nên không thể phản kháng được. Giọng nói mềm mại như nước có chút ủy khuất vang lên:
-" Thả em ra, thả em ra, anh làm em đau"
-"Hừ." Như chẳng để ý lời cô nói, nơi cổ họng phát ra tiếng hừ nhẹ, tay anh càng siết chặt hơn, thân thể cô càng đau đớn hơn vì đã bị hành hạ mấy tiếng đồng hồ, giờ còn bị anh siết chặt vào lòng. Chẳng thể phản kháng được nữa nên cô đã ấm ức khóc, nhưng lại chẳng dám phát ra tiếng động nào.
Vài phút sau dường như cảm nhận được một mảng ướt át cùng sự im lặng bất thường của người trong ngực. Nam Phong liền kéo cô ra xem xét một chút thì phát hiện khuôn mặt Giai Kỳ đã thấm đấm nước mắt đỏ lên, môi cũng bị cắn chặt đến rướm máu. Dáng vẻ này có chút tội nghiệp lại vừa đáng yêu.
Đôi mắt nai con ướt đẫm đáng yêu như đứa trẻ đáng thương, yếu đuối, an tĩnh.
Anh lúc này vừa muốn một lần nữa ăn cô lại muốn kéo cô ra lau nước mắt an ủi. Cuối cùng anh đã chọn dỗ dành vợ nhỏ. Vươn cánh tay săn chắc đến tủ cạnh giường lấy vài tờ giấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-ngoc-anh-xin-loi/3675541/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.