Nam Phong vác cô đến giường lớn thảy mạnh xuống, vứt sấp ảnh lấy từ túi áo khoác vứt tóe trên sàn, quát lớn
-" Em làm cái gì đây hả? Tôi đã nhắc nhở em tránh xa thằng đó ra, tại sao em không nghe tôi."
-" Tôi thương em còn nhỏ nên đã giữ gìn cho em, thế mà em......
-" Em nói em nghe lời mẹ, không muốn đụng chạm cùng người khác. Em còn đề phòng cả tôi thế mà em cùng nó."
-" Em là con nhà gia giáo, huýt sáo là lên đường sao?"
Nam Phong dùng đủ mọi lời lẽ để quát mắng, lăng mạ cô tuy cô không hiểu hết nhưng với ngữ điệu của anh đã làm cô run rẩy không ngớt. Cô nhặt vội một bức ảnh lên xem, cô cũng hiểu ở đâu và vì sao lại có bức ảnh này. Ở nhà cô sợ nhất là mẹ, nếu mẹ nhìn thấy những tấm ảnh thế này thì sao. Nhưng hiện tại ở đây, anh cũng đang rất tức giận khiến cô run rẩy.
Vì không thể kiềm chế được bản thân Nam Phong liền đẩy cô ngã ra giường sau đó ghì chặt thân thể xuống, giọng cợt nhả hỏi cô:
-"Nhiều lúc, tôi cũng đang nghĩ em có thật sự ngốc không?"
Nói rồi anh ngấu nghiến hôn lấy môi cô như về được con mồi ưng ý, mặc kệ cô phản kháng, giẫy giụa. Chị Lý bên ngoài lo lắng cho cô vì khi nãy cậu chủ trở về nộ khí đùng đùng liền đập cửa gọi vào:
-"Cậu chủ, cậu chủ..."
-" Chuyện của chúng tôi chị đừng xem vào"Vì cảm thấy quá phiền phức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-ngoc-anh-xin-loi/3675237/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.