Lúc Vạn Hương nói chuyện với Mặc Sơ, suýt nữa thì bà ta muốn quỳ xuống.
Mặc Sơ vội vàng đỡ Vạn Hương dậy: “Bà Mộ, bà bình tĩnh trước đã, được không?”
“Bà Quyền, tôi biết cô là một người tốt! Cầu xin cô hãy giúp tôi nhé!” Vạn Hương khóc lóc nói: “Cô là người duy nghĩ mà tôi nghĩ tới rồi! Ngạn Hạo không phải đứa biết kinh doanh! Dật Phong lại không ở nhà, tôi cũng không biết có thể tìm ai…”
“Tôi về hỏi ý của tổng giám đốc Quyền trước nhé!” Mặc Sơ cầm một tờ khăn giấy rồi đưa cho Vạn Hương lau nước mắt: “Bà đi về chăm sóc ông Mộ trước đi, sau đó tôi sẽ gọi điện cho bà!”
“Cảm ơn, bà Quyền!” Vạn Hương cảm kích không thôi.
Mặc Sơ nhìn Vạn Hương coi Quyền Đế Sâm như cây cỏ cứu mạng cuối cùng, trong lòng cô cũng rất buồn.
Phải biết rằng, Quyền Đế Sâm sẽ nghĩ như thế nào đây?
Bên trong câu lạc bộ.
Quyền Đế Sâm và Cố Trạch Dã đang uống rượu.
Cố Trạch Dã nâng chén: “Đế Sâm, chúc mừng, tin tức chuẩn, Mộ Thế Trung đã nhập viện hôn mê không tỉnh!”
“Đó là kết cục ông ta đáng phải nhận!” Quyền Đế Sâm cạn ly với Cố Trạch Dã!
Hiện giờ nhà họ Mộ chỉ còn lại đứa con trai và người mẹ, muốn xoay người, vô cùng khó khăn.
“Phải rồi, cậu thì sao?” Quyền Đế Sâm hỏi anh ta.
Cố Trạch Dã đặt ly rượu xuống: “Tôi chờ lúc Vãn Vãn đi làm rồi nói!”
Quyền Đế Sâm vỗ vai anh ta, tỏ ý cố lên!
Buổi tối, hai người ai về nhà nấy.
Hôm nay Cố Trạch Dã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-ngoan-ngoan-de-anh-yeu-rang-chieu/752225/chuong-334.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.