Quyền Đế Sâm châm một điếu thuốc, không nói gì.
Quyền Thịnh Quốc tiếp tục nói: "Ông biết cháu không bỏ xuống được chuyện đó, nhưng, tình cảm của con người không phải 5% cổ phần là có thể mua được! Ông nhìn ra được là đứa nhỏ Mặc Sơ này tin tưởng cháu, tin tưởng cháu một trăm phần trăm, con bé yêu cháu..."
Khuôn mặt tuấn tú của Quyền Đế Sâm, ở trong màn khói vẫn cực kỳ anh tuấn.
Anh dập đầu thuốc lá, trong màn thuyết giáo của Quyền Thịnh Quốc, anh thản nhiên nói: "Cháu sẽ sống yên ổn với cô ấy!"
Quyền Thịnh Quốc đã nói một đống lớn, mà không đào ra được một câu hữu dụng nào của Quyền Đế Sâm, trái lại có được một câu hứa hẹn của Quyền Đế Sâm.
Quyền Thịnh Quốc nhìn đứa cháu tâm tư thâm trầm này, tuy là máu mủ tình thâm, nhưng cũng có rất nhiều lúc, ông ấy không nhìn ra được tâm tư của Quyền Đế Sâm.
Có điều, ông cụ đã già rồi, ông cụ cũng không lo được nhiều như vậy!
Hai người nhìn ra ngoài cửa sổ, Mặc Sơ dẫn hai con, cầm lưới bắt cá bên hồ sen, ba người chơi rất vui, gương mặt rực rỡ xinh đẹp như bông sen mùa hạ.
Lúc ăn cơm trưa, Mặc Hàm cầm chòm râu bạc của Quyền Thịnh Quốc: "Cụ nội, cái này là thật à? Hay là cụ dán lên?"
Quyền Thịnh Quốc được cô bé chọc vui vẻ, ông ấy cười khanh khách rồi nói: "Cái này là thật, cụ nội nuôi dài đấy!
Mặc Hàm lại đi sờ cằm của Quyền Đế Sâm: "Của daddy cứng, chọc vào tay con, có phải sau này bố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-ngoan-ngoan-de-anh-yeu-rang-chieu/752133/chuong-242.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.