Chương trước
Chương sau
Quyền Đế Sâm châm một điếu thuốc, không nói gì.
Quyền Thịnh Quốc tiếp tục nói: "Ông biết cháu không bỏ xuống được chuyện đó, nhưng, tình cảm của con người không phải 5% cổ phần là có thể mua được! Ông nhìn ra được là đứa nhỏ Mặc Sơ này tin tưởng cháu, tin tưởng cháu một trăm phần trăm, con bé yêu cháu..."
Khuôn mặt tuấn tú của Quyền Đế Sâm, ở trong màn khói vẫn cực kỳ anh tuấn.
Anh dập đầu thuốc lá, trong màn thuyết giáo của Quyền Thịnh Quốc, anh thản nhiên nói: "Cháu sẽ sống yên ổn với cô ấy!"
Quyền Thịnh Quốc đã nói một đống lớn, mà không đào ra được một câu hữu dụng nào của Quyền Đế Sâm, trái lại có được một câu hứa hẹn của Quyền Đế Sâm.
Quyền Thịnh Quốc nhìn đứa cháu tâm tư thâm trầm này, tuy là máu mủ tình thâm, nhưng cũng có rất nhiều lúc, ông ấy không nhìn ra được tâm tư của Quyền Đế Sâm.
Có điều, ông cụ đã già rồi, ông cụ cũng không lo được nhiều như vậy!
Hai người nhìn ra ngoài cửa sổ, Mặc Sơ dẫn hai con, cầm lưới bắt cá bên hồ sen, ba người chơi rất vui, gương mặt rực rỡ xinh đẹp như bông sen mùa hạ.
Lúc ăn cơm trưa, Mặc Hàm cầm chòm râu bạc của Quyền Thịnh Quốc: "Cụ nội, cái này là thật à? Hay là cụ dán lên?"
Quyền Thịnh Quốc được cô bé chọc vui vẻ, ông ấy cười khanh khách rồi nói: "Cái này là thật, cụ nội nuôi dài đấy!
Mặc Hàm lại đi sờ cằm của Quyền Đế Sâm: "Của daddy cứng, chọc vào tay con, có phải sau này bố cũng sẽ mọc dâu dài bạc như ông nội đúng không?"
"Cũng sẽ thế!" Quyền Thịnh Quốc mỉm cười nói: "Đợi daddy cháu già rồi, già giống cụ nội thì râu cũng sẽ dài và trắng!"
"Hu..." Mặc Hàm lắc đầu: "Cháu không muốn daddy già đâu, cháu muốn daddy mãi trẻ và đẹp trai như này cơ..."
Quyền Đế Sâm đưa tay ra ôm con gái vào lòng: "Nếu daddy không già, Hàm Hàm mãi mãi cũng không lớn được thì phải làm sao?"
"Con không cần lớn, con muốn nhỏ như này mãi luôn..." Mặc Hàm nói khẽ.
Quyền Đế Sâm xoa đầu cô bé: "Daddy muốn nhìn thấy Hàm Hàm lớn lên, lớn thành cô gái lớn xin đẹp như mami!"
Mặc Sơ cũng cảm thán, thời gian trôi qua thật quá nhanh, chớp mắt, các con đã năm tuổi rồi!
Mọi người cùng nhau ăn cơm trưa, sau khi hai đứa trẻ và ông cụ đều đi ngủ trưa, Quyền Đế Sâm chuẩn bị lái xe rời đi, Mặc Sơ tiến lên: "Ngày nghỉ cũng phải về tăng ca à?"
"Em cũng đi ngủ một lát đi!" Quyền Đế Sâm thắt dây an toàn: "Tối qua em ngủ không đủ!"
Mặc Sơ đỏ mặt, cô trừng mắt lườm anh một cái, anh cũng biết cô ngủ không đủ, người đàn ông này muốn lên là không có tiết chế!
Quyền Đế Sâm vươn tay ra khỏi cửa sổ xe, chế trụ gáy cô, kéo đầu cô vào trong xe, anh kéo cô sát lại, nhẹ nhàng hôn cô!
Đàn ông a! Trong cuộc sống vợ chồng buổi tối, không mạnh còn gì là đàn ông?
Anh hôn cô như chuồn chuồn lướt nước, rồi bỏ cô ra: "Em và con chơi với ông nội nha!"
"Vâng!" Mặc Sơ ngoan ngoãn gật đầu.
...
Công ty tổ chức hôn lễ.
Mặc Sơ đã báo cáo với Triển Lê Hàn chuyện Tô Tiểu Mễ là nội gián tiết lộ thông tin của Chu Hoa Hủy cho tòa soạn: "Tổng giám đốc Triển, sự việc là như vậy đó!"
Triển Lê Hàn gật đầu: "Cô yên tâm, tôi sẽ không để cô chịu oan uổng!"
Ngay sau đó, Triển Lê Hàn đã mở cuộc họp báo, anh ta nói trên cuộc họp báo rằng: "Đối với chuyện để lộ ** của cô Chu Hoa Hủy, tôi làm tổng giám đốc Triển, tôi cảm thấy rất xin lỗi, tôi đã chưa quản lý tốt nhân viên của tôi, nên mới để lộ thông tin ra. Nhưng, lần này, chúng tôi đã bắt được hung phạm để lộ thông tin, cô ta chính là Tô Tiểu Mễ, chứ không phải Mặc Sơ!"
Tô Tiểu Mễ đã nhận sai trước các phóng viên: "Tôi nhất thời hồ đồ, nên mới biết sai còn phạm phải, lúc đầu tôi nghĩ tiết lộ chuyện cá nhân của cô Chu thì có thể hãm hại Mặc Sơ, đạo đức nghề nghiệp của tôi có vấn đề, tôi không nên vì đấu đá chức quyền liền vu oan hãm hại đồng nghiệp, tôi cũng không nên vì ham muốn cá nhân mà tiết lộ thông tin khách hàng, ở tại đây, tôi khẩn thiết xin mọi người cho tôi một cơ hội sửa chữa, nhất định tôi sẽ quý trọng. Tôi cũng gửi lời xin lỗi đến cô Mặc, xin lỗi... tôi cũng xin lỗi công ta đã bồi dưỡng tôi, tôi xin lỗi tổng giám đốc Triển..."
Tô Tiểu Mễ khóc lóc kể lể, khóc sướt mướt trên cuộc họp báo!
Cuộc họp báo lần này còn trả lại trong sạch cho Mặc Sơ.
Mặc Sơ không có đến buổi họp báo, cô thầm hiểu, bất kể Tô Tiểu Mễ giả vờ đáng thương như thế nào trước mặt các phóng viên, thì ở trong lòng, người phụ nữ này hoàn toàn không nhận mình có lỗi!
Tất nhiên, Triển Lê Hàn cũng dùng tốt truyền thông và quan hệ xã hội, vượt qua cơn khủng hoảng lần này.
Tô Tiểu Mễ bị công ty đuổi việc!
Hôm cô ta về thu dọn đồ đạc, cô ta ném cốc thủy tinh trên tay cô ta vào máy tính của Mặc Sơ, máy tính của cô lập tức vỡ tan.
"Mặc Sơ, cô cứ đợi đấy cho tôi, tôi sẽ không tha cho cô như thế đâu!" Bản thân Tô Tiểu Mễ rắp tâm bất chính, cô ta còn nói lời hung ác với Mặc Sơ!
Mặc Sơ đứng lên, cô đi đến trước mặt Tô Tiểu Mễ, khí tràng của cô càng ngày càng mạnh, cũng khiến cho Tô Tiểu Mễ có hơi chột dạ!
Mặc Sơ lạnh lùng nhìn cô ta: "Trên công việc, cô đã làm được thành tích gì ép được tôi chưa? Nếu cô mà có bản lĩnh thật thì làm ra vài kế hoạch oanh động đi, cô đâm sau lưng tôi, vu oan hãm hại tôi, có ý nghĩa gì không? Tô Tiểu Mễ, nếu cô muốn người khác coi trọng cô thì bản thân cô phải bày ra một thái độ chính trực! Dùng sức hút của mình thuyết phục người khác! Chứ không phải dùng thủ đoạn hèn hạ vô sỉ đi hại người khác! Cũng không phải dựa vào việc tiết lộ ** của khách hàng, để giành được ánh mắt của mọi người!"
Tô Tiểu Mễ bị cô răn dạy mà mặt hết đỏ lại trắng, đúng là cô ta chưa có thành tích gì trên vị trí công tác cả, nhưng cô ta lại muốn đè ép Mặc Sơ, nổi bật hơn Mặc Sơ.
Vì thế, Tô Tiểu Mễ nói: "Mặc Sơ, chính cô là một kẻ nghiện tình dục nhỉ! Ngày nào cũng cầu lên giường với tổng giám đốc Quyền nhỉ! Nếu không thì cô và Chu Hoa Hủy đồng bệnh tương liên như thế nào vậy, cô thương xót cho cô ta như thế, còn tìm bác sĩ cho cô ta, chính là đang thương chính mình đi nhỉ!"
Lời này vừa nói ra, rất nhiều người trong phòng làm việc đều nghe thấy, mỗi người đều trời sinh thích hóng chuyện, huống hồ, bây giờ ở công ty Mặc Sơ được Triển Lê Hàn trọng dụng, lại còn gả vào nhà họ Quyền giàu có như thế nữa, hiện tại bất kể là công việc hay hôn nhân, cô đều là đối tượng mà mọi người hâm mộ.
Thực ra, có hâm mộ chính là có ghen tị căm tức, người tâm tính tốt, tất nhiên là hâm mộ cô, người lòng dạ xấu xa thì sẽ ghen ghét đố kỵ với cô.
Mặc Sơ biết, bây giờ cô mà không lập uy tín thì còn có rất nhiều người sẽ bước sau Tô Tiểu Mễ rồi làm các loại gièm pha và bôi nhọ cô.
Cô lấy điện thoại ra, gọi điện cho luật sư: "Luật sư, tôi là Mặc Sơ, bây giờ tôi đang ở công ty, ừ, tôi muốn tố cáo Tô Tiểu Mễ phỉ báng tôi, hãm hại và công kích thân thể."
Tô Tiểu Mễ trợn tròn mắt!
Một khi chuyện này ầm ĩ đến tòa án, đương nhiên là Tô Tiểu Mễ không ăn được quả ngọt rồi!
Tô Tiểu Mễ trừng mắt nhìn Mặc Sơ: "Cô cô cô sao cô có thể như vậy?"
Mặc Sơ rất là nghiêm túc quét mắt nhìn tất cả các đồng nghiệp, sau đó mới mới nói với giọng kiên quyết: "Mặc Sơ tôi, ở nơi làm việc, cần cù tận tụy, trong hôn nhân, tôi thật lòng chân thành, tấm lòng tôi dành cho công việc và hôn nhân, nhật nguyệt chứng giám. Tôi sẽ không dung thứ cho bất kỳ kẻ nào chửi bới bôi nhọ tôi nửa câu! Người nào còn dám đâm sau lưng tôi, chắc chắn tôi sẽ thông qua liên hệ pháp luật, đòi lại công đạo cho mình! Tiện đây tôi khuyến cáo một câu: Bây giờ, khi các công ty lớn kiểm tra hồ sơ, người nào từng có vết nhơ thì đều liếc qua là thấy!"
Ý này nghĩa là, ai muốn là người tiếp theo để cho ông chủ nhìn thấy mình từng có vết nhơ trong công việc và cuộc sống, thì cứ việc qua đây!
Tất cả mọi người, đều không dám lên tiếng.
Tô Tiểu Mễ vẫn ôm một tia may mắn, cô ta tưởng Mặc Sơ chỉ dọa thôi.
Nhưng mà, khi luật sư đến thật, Tô Tiểu Mễ há hốc mồm ngơ ngác!
Lúc này, Tô Tiểu Mễ khóc lóc cầu xin: "Mặc Sơ, tôi xin lỗi cô, tôi không nên nói những lời khốn kiếp đó, xin cô nể tình chúng ta là đồng nghiệp, tha cho tôi lần này, được không? Tôi không muốn có vết nhơ trong cuộc đời đâu.."
Mặc Sơ lạnh giọng nghiêm khắc nói: "Nếu xin lỗi mà có tác dụng, thì cần đến luật pháp làm gì? Tô Tiểu Mễ, đây là cô tự tìm! Cô hãy nhận hậu quả đi!"
Sau khi luật sư đi cùng Mặc Sơ đến sở cảnh sát lập án, Tô Tiểu Mễ đã bị tống giam.
Sau khi Mặc Sơ về công ty, tất cả mọi người đều không dám nói thêm gì nữa, trái lại gặp mặt cô còn cười nói chào hỏi cô.
Cô cũng hiểu, đằng sau nụ cười này, không thể thiếu giả dối, nhưng mà, sau khi cô chấn nhiếp Tô Tiểu Mễ, cô có thể yên tĩnh một thời gian, vậy thì cứ yên tĩnh một thời gian đi.
Chị Tông đi tới bên cạnh cô, cô ấy giơ ngón cái lê với Mặc Sơ: "Chính là như thế! Nếu em cứ để mặc bọn họ, bọn họ vẫn cho rằng em là người dễ bắt bạt! Thân là bà Quyền, nhất định phải biết lợi dụng cái danh xưng này."
Mặc Sơ thở dài, nói: "Tôi hy vọng chuyện này kết thúc ở đây!"
Kẻ gian sau màn Tô Tiểu Mễ đã bị bắt về quy án, hy vọng Chu Hoa Hủy cũng đi tri liệu rồi tốt lên!
...
Sân gôn.
Quyền Đế Sâm bồi một khách hàng đánh gôn, sân gôn này nằm ở bờ hồ, phong cảnh tuyệt đẹp, không khí tươi mát.
Dưới ánh mặt trời, Quyền Đế Sâm mặc áo sơ mi trắng và quần tây màu đen, dưới ánh mặt trời nóng nực, anh vẫn là người có khí thế nhất.
Chu Hoa Hủy ở đây làm người xách túi đựng đồ(túi đựng gậy gôn),cô ta nhìn thấy Quyền Đế Sâm khí thế bức người ở đằng xa, một người đàn ông như vậy, dưới ánh nắng mặt tuấn tú như thần tiên.
Tinh thần và thể xác của anh, linh hồn của anh, dáng người của anh, khuôn mặt anh tuấn của anh, không một cái nào là không chinh phục trái tim của Chu Hoa Hủy.
Đối với một người phụ nữ có chứng nghiện tình dục mà nói, Chu Hoa Hủy hận không thể gục vào người đàn ông như thế, anh đẹp trai nhiều tiền, anh cao to vai rộng, anh có thể lực khỏe, anh còn nhiều kiểu...
Nói cách khác, trên người Quyền Đế Sâm không có một chỗ khuyết điểm nào.
Lúc Chu Hoa Hủy nhìn anh, cô ta đã cảm thấy mình đang nằm ở thời điểm hưng phấn vậy.
Trong cơ thể cô ta, một cỗ nhiệt lưu cuồn cuộn mênh mông mà tới...
Trong lúc đó, Quyền Đế Sâm và khách hàng đang chuyện trò vui vẻ, tất nhiên, kỹ thuật đánh gôn của anh cũng là ở hàng đầu, cho dù là trong nháy mắt anh vung gậy, thì cũng có một loại rung động lòng người.
Thời gian nghỉ ngơi, Chu Hoa Hủy đưa nước khoáng lên cho Quyền Đế Sâm.
Cô ta vừa đến gần anh, đã cảm nhận được anh là một cái từ trường thật lớn, hút cô ta vào sâu!
Khi cô ta cứ thế càng ngày càng lại gần, cô ta ghen tị với Mặc Sơ biết bao, bởi vì Mặc Sơ có được người đàn ông hoàn mỹ vô khuyết như này!
Khi Quyền Đế Sâm mở chai nước khoáng ra, khi anh đang uống nước, Chu Hoa Hủy nhìn anh với ánh mắng mong chờ.
Chỉ cần anh uống chai nước này vào, cô ta sẽ biến anh thành người đàn ông của cô ta!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.