Mặc khẽ tựa đầu vào chỗ chân bị thương của anh, Quyền Đế Sâm có thể cảm nhận được yêu thương nồng đậm và xót xa xuất phát từ đáy lòng của cô, anh nhìn cô gái nhỏ này, thực ra, vết thương này có là gì đâu chứ?
Những gì anh đã từng trải qua trong đời, còn tàn khốc hơn cái này nhiều!
Nhưng mà, chuyện mà anh để ý nhất, lại là chuyện ngày hôm nay này.
Bởi vì, người gặp nguy hiểm là vợ và con gái của anh.
Anh không hy vọng bất kỳ người nào trong số họ bị tổn thương, anh muốn hai người họ đều an ổn!
Nhưng mà, vết thương của anh cũng làm cho Mặc Sơ khóc như mưa.
Bởi vì cổng trong này rất nhỏ, xe cấp cứu không đi vào được, các bác sĩ và y tá đã khiêng cáng tới.
Cố Mộc Thành đứng từ xa nhìn cảnh này, anh ta đã trông thấy Mặc Sơ cực kỳ tình cảm dịu dàng ôm chân của Quyền Đế Sâm, trong mắt cô lóe lên tia sáng dịu dàng như nước.
Quyền Đế Sâm thấy cô ngồi xổm, cả người đều ướt sũng, ánh lên đường cong lung linh của cô, anh thấp giọng nói: "Bà Quyền, em mà còn không đứng lên, người khác sẽ cho rằng em đang làm gì đó đó!"
"Làm cái gì?" Mặc Sơ không hiểu lời anh nói, hai mắt cô ngập nước nhìn vào đôi mắt thâm thúy của anh.
Một người phụ nữ, lúc nên thông minh thì thông minh, lúc nên ngốc nghếch đáng yêu thì ngốc nghếch đáng yêu, Mặc Sơ đã vận dụng hai cái này cực kỳ tốt.
Mặc Sơ nhìn trông thấy vết thương của anh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-ngoan-ngoan-de-anh-yeu-rang-chieu/752121/chuong-230.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.