Lúc An Ngôn mắng Quyền Đế Đình, cô ta còn đạp một cước lên miệng vết thương ở bụng anh ta. Quyền Đế Đình rất đau, nhưng anh ta vẫn rất là vui vẻ nói: "Có đấy! Tôi có bệnh! Tôi chính là có bệnh nguy kịch với tiểu Mặc Mặc đấy." "Anh đi chết đi!" An Ngôn nói xong thì nước mắt cũng chảy ra, An Ngôn có tình cảm với cả hai anh em, kết quả, cô ta chẳng có được ai cả! Mắt thấy máu tươi ở bụng Quyền Đế Đình đang ngấm ra ngày càng nhiều, lúc anh ta không cầm cự được nữa, Mặc Sơ đã chạy tới! "An Ngôn, cô dừng tay! Anh ta sẽ chết đấy!" Mặc Sơ vừa chạy vừa nói. Mặc Sơ đã chạy tới nơi, cô đẩy An Ngôn ra. An Ngôn bị bất ngờ không kịp phòng ngự, cô ta lùi về sau vài bước, trên giày cao gót của cô ta vẫn còn dính máu trên người Quyền Đế Đình. Quyền Đế Đình nhìn thấy Mặc Sơ, cho dù anh ta đau đến tê tâm phế liệt, giờ phút này lại cười đến yêu nghiệp mê người: "Tiểu Mặc Mặc của tôi, cô đúng là nữ anh hùng của tôi, như thiên thần giáng lâm đến bên cạnh tôi... tôi thích cô, thích lắm lắm lắm..." "Im miệng!" Mặc Sơ thấy phần bụng anh ta đã thấm đầy máu rồi, anh ta vẫn còn ba hoa! Quyền Đế Đình vểnh môi uất ức, giống như một đứa trẻ, bị người quở mắng vậy. Mặc Sơ lập tức gọi cho số điện thoại cấp cứu 120, cô bực mình nói: "Anh biết rõ là cơ thể mình chưa khỏe, anh ra đây làm cái gì?" "Bởi vì sau khi đi ra, có thể sẽ gặp được Tiểu Mặc Mặc..." Quyền Đế Đình nhìn cô chăm chú, sau đó nhếch lên một nụ cười quyến rũ như yêu nghiệt! Mặc Sơ trừng mắt nhìn anh ta: "Anh tiếp tục ba hoa đi! Ba hoa liền không không nữa!" Quyền Đế Đình gật đầu, trên trán anh ta, mồ hôi mo to như hạt đậu chảy xuống, anh ta vẫn tiếp tục huyên thuyên: "Tiểu Mặc Mặc, hôm nay cô đã cứu tôi, tôi muốn lấy thân báo đáp..." Mặc Sơ mặc kệ anh ta. Lúc này, Mặc Sơ nhìn về phía An Ngôn: "An Ngôn, món nợ của chúng ta nên tính rồi đấy nhỉ!" An Ngôn có chút chột dạ: "Giữa chúng ta thì có nợ gì mà phải tính?" "Lúc ở New York, cô đưa cho tôi một bản giám định DNA, cô nói con của tôi là con của Quyền Đế Đình!" Mặc Sơ chưa hề quên những chuyện này: "Cô trăm phương ngàn kế phá hoại các con tôi nhận bố với Đế Sâm, cô nói, đây chẳng phải là một món nợ lớn sao?" An Ngôn hừ lạnh một tiếng: "Cô có biết, hai quân đấu nhau, còn có 36 kế phép dụng binh đấy? Tôi dùng kế nào chả được, có tác dụng là được! Tôi có thể khiến cô mắc mưu, đó là tôi có bản lĩnh! Mặc Sơ, cô tự hỏi bản thân cô đi, cô có cái gi? Cô có gì đáng giá mà hai anh em nhà họ Quyền đều thích cô thế hả?" Nếu mà nói về nhanh mồm nhanh miệng, thì tất nhiên là tài ăn nói của Mặc Sơ tốt lắm, chẳng qua cô lương thiện, không chú ý hại người thôi! Bản thân An Ngôn có tâm tư hại người khác, cô ta lại lấy 36 kế binh pháp dát vàng lên mặt mình, cho là mình là người có dũng có mưu! Mặc Sơ thấy An Ngôn ngụy biện như thế, còn ra vẻ tự đắc nữa. Đương nhiên, so về mặt ngôn ngữ thì làm sao Mặc Sơ thua Ngôn An được. Lúc hai mắt cô nhìn về phía Ngôn An, cô nói: "Cô có biết vì sao anh em Quyền Thị đều không thích cô không?" Cô nói một câu, liền lấy lại quyền chủ động về tay mình, khiến cho An Ngôn rơi vào thế bị động. "Tại sao?" An Ngôn thở hồng hộc nói. "Bởi vì bọn họ đều không có mắt nhìn, bọn họ không nhìn thấy điểm tốt của tôi!" Mặc Sơ nhìn sang Quyền Đế Đình: "Quyền Đế Đình, anh nói xem tại sao?" Sắc mặt Quyền Đế Đình tái nhợt, anh ta đã đau đến nỗi muốn ngủ rồi, vừa nghe thấy câu hỏi này, anh ta lập tức lộ ra hàm răng trắng, rồi mỉm cười nói: "An Ngôn, bởi vì cô không có lòng tự trọng! Lúc nào cô cũng tìm mọi cách để bò lên giường chúng tôi, kết quả thì sao? Cô càng bò càng tiện!" An Ngôn tức đến nỗi cô ta chạy chỗ Quyền Đế Đình: "Chẳng phải anh cũng thích sao? Tại sao lúc anh sảng khoái anh không bảo không tiện? Bây giờ khi anh giúp Mặc Sơ thì anh liền bảo tôi tiện!" Mặc Sơ không muốn An Ngôn lại làm tổn thương Quyền Đế Đình, cô chắn trước mặt An Ngôn: "An Ngôn, đủ rồi đấy! Cô còn cứ làm thế với anh ta, anh ta sẽ chết thật đấy!" An Ngôn phẫn nộ nói: "Tránh ra!" Mặc Sơ lắc đầu: "Nếu cô thật sự có bản lĩnh, thì chờ sau khi anh ta khỏi hẳn hãng đến đấu với anh ta! Bây giờ cô diễu võ dương oai với một người đàn ông có thương tích trong người, thì tính là anh hùng gì?" "Về chuyện con cô là con của Quyền Đế Đình, Quyền Đế Đình cũng có tham gia, cô vẫn bảo vệ anh ta à? Mặc Sơ, cô muốn hưởng hết phúc tề nhân thật đấy à? Nhét hai anh em vào dưới váy của cô, khiến bọn họ xưng thần dưới váy cô sao?" An Ngôn châm chọc cô. Mặc Sơ chỉ vào chỗ ngực mình: "Lúc này tôi bảo vệ anh ta, không phải vì tôi có ý đồ với anh ta, bất kỳ một người nào có lương tri, khi nhìn thấy anh ta đã bị thương rồi thì cũng không đành lòng đá một cước đấm một quyền vào miệng vết thương của anh ta, tôi là người trong sáng vô tư, tôi muốn thần dân dưới váy làm cái gì?" Trước đây, lúc cô cưới Quyền Đế Sâm, cô cũng khó tránh khỏi cho rằng, Quyền Đế Sâm giỏi hơn cô, cô có thể gả cho anh, chính là chim sẻ bay lên đầu cành thành phượng hoàng, ở trước mặt anh cô không có bất kỳ quyền ngôn ngữ và quyền hành động nào, cô chỉ là một người vợ bù nhìn mà anh muốn thế nào thì thế đó mà thôi. Nhưng mà, Quyền Đế Sâm tôn trọng cô, anh cho cô không gian, làm cho Mặc Sơ cảm thấy bất ngờ. Quyền Đế Sâm làm việc quang minh lỗi lạc, hào phóng vô tư, cũng đã ảnh hưởng đến Mặc Sơ, cô cũng muốn làm một người giống như anh! Cái gọi là dạy người thế nào mình làm như vậy, đây mới là sự nhận thức lớn nhất. Quyền Đế Sâm cho cô tự do, cho cô cơ hội bay lượn, anh không chỉ là chồng của cô, anh còn là thầy giáo trong cuộc sống của cô, đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, cô lấy đâu ra dã tâm biến anh thành bề tôi dưới váy mình cơ chứ? An Ngôn nói không lại Mặc Sơ, cô ta liền muốn động tay đánh Mặc Sơ. Kết quả, Quyền Đế Đình đá cho An Ngôn một cước khiến cô ta bay ra! Quyền Đế Đình vật lộn, che chở Mặc Sơ ở sau lưng anh ta, trên khuôn mặt anh tuấn như yêu nghiệt của anh ta là sát ý trong điện diêm vương: "An Ngôn, ở trước mặt tôi mà cô dám động tới Mặc Mặc sao?" An Ngôn bị Quyền Đế Đình ngã ngã trên mặt đất, cô ta cười to: "Quyền Đế Đình, anh đứng hàng cậu hai ở nhà họ Quyền, anh cứ suốt đời làm cậu hai đi! Tôi đánh cược anh mãi mãi cũng không có được trái tim của người phụ nữ này, anh sẽ cô độc cả đời..." "Đó là chuyện của tôi!" Vừa nãy Quyền Đế Sâm đá An Ngôn một cước kia, anh ta cũng đã dùng hết sức lực rồi, lúc này anh ta lung lay sắp đổ.1 "Quyền Đế Đình..." Mặc Sơ đỡ anh ta: "Kiên trì một chút, xe cấp cứu sắp tới rồi!" Quyền Đế Đình thấy cô cách anh ta gần như vậy, anh ta đã ngửi thấy hương thơm của cô, anh ta lại bắt đầu mặt dày ba hoa: "Mặc Mặc, có phải tôi sắp chết rồi không?" "Người tốt mệnh không dài, tai họa sống ngàn năm!" Mặc Sơ nhìn anh ta: "Anh yên tâm, anh trời sinh chính là một tai họa, anh sẽ sống thật lâu thật lâu!" Quyền Đế Đình nở cụ cười, anh ta vừa cười thì miệng vết thương càng đau dữ dội: "Tiểu Mặc Mặc, tôi thích cô." Anh ta nói xong câu này, thân hình cao lớn đổ xuống, anh ta đã sống đến ngần này, cảm giác thích một người, hoa ra có thể khiến trái tim vui vẻ thế này! "Quyền Đế Đình... Quyền Đế Đình..." Mặc Sơ không đỡ được cơ thể cao to lại nặng của anh ta, cô cũng ngã xuống đất: "Quyền Đế Đình, anh đừng ngủ, Quyền Đế Đình..."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]