Nào biết, Mặc Sơ nói: "Tôi rất đồng ý với cách làm của Đế Sâm, đợi anh khỏe rồi thì đi đi!"
Qủa nhiên là một đôi vợ chồng tốt, chồng hát vợ phụ họa!
Quyền Đế Đình kêu thảm: "Tôi không muốn đi! Tôi không muốn đi... anh cả, anh cả, anh là anh trai ruột của em..."
Giờ này, nịnh nọt anh trai ruột cũng vô dụng!
Nếu như Quyền Đế Sâm mà dễ lung lay quyết định của mình như thế, thì anh có còn tên là Quyền Đế Sâm sao?
Mặc Sơ nhìn bộ dạng vừa khóc vừa nháo của Quyền Đế Đình, cô che miệng cười.
Quyền Đế Đình không tìm được người cứu mình, anh ta đành phải tự cứu: "Anh, em nhất định phải bắt được tên y tá đó, tối qua em nằm mơ, hình như là có mơ được cô trông như thế nào, nếu em bắt được cô ta, anh đừng đưa em đi bộ đội..."
Anh ta luôn sống mơ mơ màng màng, anh ta luôn lưu luyến quán bar và câu lạc bộ, anh ta vẫn lưu luyến bụi hoa, anh ta vẫn chỉ thích chơi đùa với vô số phụ nữ, nếu giờ mà phải đi bộ đội, đó là quản lý với hình thứ khép kín, anh ta muốn nhìn thấy con muỗi cái, cũng đặc biệt khó.
Quyền Đế Sâm chỉ dùng đôi mắt sắc bén như chim ưng, ánh mắt bá đạo mà liều lĩnh như thế, không cần ngôn ngữ, Quyền Đế Đình cũng không dám lộn xộn.
Anh liếc mắt nhìn anh ta một cái, sau đó chẳng nói câu nào đi ra ngoài.
Mặc Sơ rời đi theo sau Quyền Đế Sâm.
Cô đã đứng bên cửa kính xe của anh:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-ngoan-ngoan-de-anh-yeu-rang-chieu/752115/chuong-224.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.