Mặc Sơ vừa nghe Diệp Tử đưa ra cái yêu cầu này, cô sẽ vì Quyền Đế Đình mà nhảy thoát y sao?
Cô không cần nghĩ ngợi luôn!
Mặc Sơ cười lạnh nói: "Cô mơ đi!"
"Diệp Sơ, anh ta vì cô mà bị thương, cô tuyệt tình như vậy à!" Diệp Tử mỉa mai Mặc Sơ đến cực điểm.1
Mặc Sơ nhìn chằm chằm vào Diệp Tử: "Cô đã đánh giá cao vị trí của Quyền Đế Đình trong lòng tôi rồi, tôi bảo cô chữa thương cho anh ta, chẳng qua là xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo mà thôi, cô là người đâm chết anh ta, cô để mặc anh ta chết đi, tôi không chịu bất kỳ trách nhiệm pháp luật nào, sống chết của anh ta không liên quan với tôi."
Diệp Tử cười to, cô ta nhìn về phía Quyền Đế Đình hiện đang chảy máu đau đớn: "Anh đã thấy chưa? Đây chính là người phụ nữ mà anh dũng cảm quên mình muốn bảo vệ đấy, đây chính là người phụ nữ mà anh đã chịu hai nhát dao cho cô ta đấy? Anh chảy máu hi sinh vì cô ta, cô ta lại chẳng thèm ngó tới anh, Quyền Đế Đình, anh đã từng đi trong vạn bụi hoa, mảnh lá không dính người, anh cũng sẽ có ngày hôm nay à?"
Đúng vậy, Quyền Đế Đình cũng không ngờ sẽ có ngày hôm nay, có cái bộ dạng nhếch nhác như thế này, anh ta muốn bảo vệ Mặc Sơ, nhưng giờ phút này lại khiến Mặc Sơ bị Diệp Tử kiểm soát.
Có điều, Quyền Đế Đình vẫn mỉm cười rồi nói: "Đây là báo ứng! Diệp Tử, cô đã nhìn thấy chưa? Tôi cả đời hoa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-ngoan-ngoan-de-anh-yeu-rang-chieu/752100/chuong-209.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.