Lúc này, Quyền Đế Sâm lập tức đưa một tay ra, xác cổ áo Quyền Đế Đình, ném anh ta ra khỏi phòng. “Anh cả, tôi vừa mới tỉnh lại, vẫn còn rất yếu.” Quyền Đế Đình lập tức nói: “Anh ra tay nhẹ một chút.” “Tôi nói một lần cuối cùng, cút!” Quyền Đế Sâm đóng cửa “ầm” một tiếng, không để ý tới việc Quyền Đế ĐÌnh ầm ĩ ngoài cửa. Đứng ngoài cửa, bên mép Quyền Đế Đình cong lên nụ cười quỷ dị, hai tay anh ta xoa ngang hông, cảm thấy màn kịch này thật sự càng diễn càng coi được. Cách một cánh cửa. Bên trong cửa, là Quyền Đế Sâm đang yên lặng, còn có Mặc Sơ càng lúc càng tuyệt vọng. Anh đưa mắt nhìn cô, đôi mắt sắc bén tựa như ưng, trong đôi mắt vô cùng sâu thẳm kia là ánh mắt còn thâm sâu khó lường, rộng lớn hơn cả vũ trụ. Mặc Sơ kinh hoàng, hoảng sợ, bất ngờ không kịp đề phòng, không biết từ lúc này, trong ánh mắt cô đã lặng lẽ tràn đầy nước mắt. Chậu ngâm chân trống rỗng, nước lại đầy trên đất, sự dịu dàng và cưng chiều vừa rồi tựa như cũng đã tiêu tán theo gió. Có lẽ là, Quyền Đế Đình bất ngờ quấy rối, cuối cùng để lại một tàn cuộc, để hai vợ chồng cô dọn dẹp. Mặc Sơ nhìn anh, cô đột nhiên cười dịu dàng: “Em sẽ để lại trên bàn sách của anh đơn thuốc mà thầy đông y ghi lại, anh có thể mua mười gói thuốc bắc về, như thế có thể dùng mười ngày.” Sau khi cô nói xong, vừa quay người nước mắt rơi như mưa. Cô biết, nên kết thúc rồi. Cuộc hôn nhân này vẫn luôn như một vở kịch. Có lúc khiến cô giống như tiên nữ bay lượn trên mây, cũng khiến cô lĩnh hội mùi vị của một người phụ nữ bình thường. Trước khi đi, Mặc Sơ dọn dẹp phòng khách. Cô cầm cây lau nhà, lau dọn sạch sẽ phòng khách, sau đó lại cầm một cái khăn sạch lau cho đến khi sạch sẽ. Cô lên phòng ngủ, lấy vali hành lý của mình. Lúc cô lấy vali hành lý đi xuống dưới lầu, Quyền Đế Sâm đứng trước cửa sổ, anh nhìn Hồng Thụ Lâm Hải cách đó không xa, bờ biển mùa hè, ánh sáng hải lý và bầu trời phía xa cũng muốn lớn tiếng hô ta. Cô nhìn theo bóng lưng cao lớn của anh, lại yên tĩnh như thế. Nếu như có người quan sát cẩn thận, anh đứng ở chỗ cao, biến hóa chỗ cao một cách tinh tế. Sau vài phút hốt hoảng ngắn ngủi, Mặc Sơ cũng biết cuộc hôn nhân của cô và anh, đây có thể là kết cục tốt nhất. Quá khứ của cô và Quyền Đế Đình, không nên để Quyền Đế Sâm đổ vỏ. Cô buông hành lý, đi tới trước mặt anh. “Ngài Quyền, tôi đi trước.” Mặc Sơ nhẹ giọng nói. Quyền Đế Sâm hơi nghiêng đầu, trên gương mặt tuấn tú bởi vì bóng tối u ám mà còn trở nên vô cùng lạnh lùng. Anh chỉ nhìn cô một cái, cô đang giả vờ tỉnh táo và bình tĩnh cũng bị ánh mắt anh phá vỡ, tạo nên sự rung động, từng đợt từng đợt không ngừng lan truyền ra. Cô đứng trước mặt anh, một chút tâm tư đó, cũng không thể giấu được. Thế là, cô xoay người rời đi. Quyền Đế Sâm đưa mắt nhìn theo bóng lưng đang rời đi của cô, cô dứt khoát như thế, trông cô luôn có vẻ nhu nhược, thế nhưng một khi quyết định chuyện gì lại không chùn bước. Không phải cô cảm thấy, Quyền Đế Đình đã tỉnh lại, cô nên nhờ cậy Quyền Đế Đình? Mặc Sơ một mình kéo vali hành lý, rời khỏi Hồng Thụ Lâm Hải, cô đi trên đường, nhìn đoàn người lui tới, còn có cả ánh đèn neon không ngừng lóe sáng, từng cặp từng cặp tình nhân trên đường, tựa vào nhau đi qua. Cô vẫn luôn đi thẳng như thế, không biết đi bao lâu, cũng không biết đi tới nơi nào. Cô ngồi bên lề đường, lấy điện thoại di động ra, cô gọi điện thoại cho con. “Sáng sớm mai mẹ đi một mình có được không?” Mặc Sơ dịu dàng hỏi. Mặc Hàm ồ một tiếng: “Giáo viên nói rồi, có bão, hủy bỏ các hoạt động của phụ huynh và con cái. Sơ Sơ, mẹ tiết kiệm được một vé máy bay nhỉ.” Mặc Sơ cười phá lên: “Đúng thế, mẹ dùng tiền tiết kiệm được đi ăn một bữa vậy, Tối hôm nay mẹ thật sự rất muốn ăn, muốn ăn rất nhiều.” “Không phải Quyền Đế Sâm đã nói sẽ tới sao? Sao chú ấy lại không đến?” Mặc Hàm vô cùng tức giận: “Không phải bởi vì anh từ chối đầu tư của chú ấy, chú ấy hẹp hòi không đến?” “Anh ấy bận rộn nhiều việc.” Mặc Sơ chỉ nói: “Hàm Hàm, thời tiết có bão, con và anh nhất định phải chú ý an toàn đấy.” Sau khi cô cúp điện thoại, lấy vé máy bay ra, cô chỉ cầm một tấm, tấm vé thuộc về cô. Ừ thì ngày mai cô lại đi trả lại vé. New York. Mặc Hàn nhìn Mặc Hi một cái: “Em không muốn Sơ Sơ phải đau lòng, em cố ý nói có bão, em nhận ra lòng mẹ rất đau đớn, hoàn toàn không xem dự báo thời tiết, tin thật.” “Em quyết định tốt.” Mặc Hi đang vẽ bản vẽ: “Dù sao không đến thì cũng không đến, sáng sớm nay anh cũng không muốn mẹ tới, chỉ là rảnh rỗi nên khó chịu.” Mặc Hàm thở dài: “Cũng không biết Sơ Sơ gả cho Quyền Đế Sâm là phúc hay họa. Sao tình yêu lại có lúc ngọt ngào như thế, giống ăn mật vậy. Nhưng lúc đau khổ lại giống như ăn hoàng liên vậy, quan trọng chính là không thể kể cho người khác nghe khi chịu khổ trong tình yêu. Em nhớ Đại Chu rồi, cái người đơn thuần, ngốc nghếch, không biết cậu ấy có nhớ em không.” Mặc Hi buồn cười: “Hôm qua anh có nói chuyện phiếm với Đại Chu, cậu ta có bạn gái mới, Hàm Hàm, sao em không nói lời nào?” Mặc Hàm che hai mắt, sau đó Mặc Hi nghe thấy tiếng khóc thút thít. “Mặc Hàm, em khóc?” Mặc Hi không biết sự đùa giỡn này quá đáng: “Đừng khóc, anh nói đùa đấy, Đại Chu nói rất nhớ em. Cậu ấy nói khi tiết kiệm đủ tiền vé máy bay, sẽ tới thăm chúng ta.” “Em không khóc, em có chảy nước mắt đâu.” Mặc Hàm cười lên: “Em cũng lừa Hi Hi rồi, em lợi hại.” Mặc Hi: “…” Có lẽ, Mặc Hàm bắt đầu quấy rầy Đại Chu rồi. Cô bé gửi tin cho Đại Chu: “Đại Chu thối tha, cậu có nhớ tớ không?” Lúc này, Đại Chu đã ngủ rồi. Mặc Hàm chưa từ bỏ ý định, cô bé gửi thêm một tin: “Đại Chu thối, cậu còn không trả lời tớ, tớ cũng không để ý tới cậu nữa.” Đại Chu vẫn không trả lời, trong giấc mơ của cậu bé, mơ thấy Mặc Hàm. Cậu bé cũng mơ thấy Mặc Hàm không để ý tới cậu bé, cậu bé rất đau lòng. “Hi Hi, anh có nhớ Tiểu Chu không?” Mặc Hàm nhìn Mặc Hi. Mặc Hi vô cùng nghiêm túc nói: “Trong trí nhớ của Tiểu Chu đã không có chúng ta từ lâu rồi.” Mặc Hàm cười ha ha một tiếng: “Hi Hi, anh nhân cơ hội này cưa cẩm một cô gái phương Tây đi, thay đổi gen của nhà họ Mặc chúng ta đi.” “Em thật sự suy nghĩ nhiều rồi.” Mặc Hi không nói. Vịnh Hồng Thụ Lâm Hải. Quyền Đế Sâm nhìn tấm vé máy bay còn sót lại, cô mang đi một tấm, để lại một tấm, là của anh. Sự xuất hiện đột ngột của Quyền Đế Đình làm rối loạn một số kế hoạch của Quyền Đế Sâm. Bây giờ, anh không thể không sắp xếp lần nữa. Chỉ là không có Mặc Sơ ở đây, dường như có chút lạnh lẽo. Thường thường nói thích một người cũng không bằng nói quen một người. Côn trùng kêu vang, chim hót ngoài cửa, màn đêm tối đen như mực, khói ở đầu ngón tay Quyền Đế Sâm lúc sáng lúc tắt. Sáng hôm sau, Quyền Đế Sâm cầm vé máy bay đi đến sân bay.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]