Mặc Sơ lăn lộn rất lâu ở tầng đáy của xã hội, đương nhiên cô hiểu được ý trong lời nói của Triển Lê Hàn.
Cô không chỉ là cô gái lọ lem được gả vào nhà giàu, cô gả cho một người đàn ông, không chỉ bởi vì bản thân người đàn ông, mà là muốn xem giá trị, trọng lượng trên người của người đàn ông, mang đến cho cô bao nhiêu giá trị là có thể sử dụng.
Từ trước đến nay, cô cũng không phải người thanh khiết, cô hiểu.
“Cảm ơn tổng giám đốc Triển.” Mặc Sơ nói vô cùng chân thành.
Triển Lê Hàn vẫn nhắc nhở cô: “Tổng giám đốc Quyền là người đã từng làm lính đặc chủng, người đã từng đi lính muốn nói không thương cũng không thể, đương nhiên ngoại trừ binh ngoại văn nghệ.”
Mặc Sơ là người thông minh, vừa nghe anh ta nói như thế, cũng biết ý của anh ta.
Buổi tối, trước khi Mặc Sơ về đến nhà, đặc biệt đến thăm một thầy đông y, thầy đông y cho cô một đơn thuốc. Dùng đơn thuốc này ngâm chân vô cùng hữu ích với cơ thể, đặc biệt là quân nhân đã trải qua huấn luyện cực nóng mùa hè.
Mặc Sơ nấu nước ấm, cô bưng tới phòng khách: “Ngài Quyền, dự báo thời tiết nói rằng thời tiết gần đây sẽ thay đổi, ngâm chân trước thì sao?”
Quyền Đế Sâm có chút bất ngờ nhìn cô một cái: “Lấy phương pháp này ở đâu đấy?”
“Tổ tiên của bọn em có bản thảo.” Mặc Sơ nói: “Truyền từ triều Minh cho tới bây giờ, bây giờ cũng có ít một chút.”
Quyền Đế Sâm ngồi lên ghế số pha, cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-ngoan-ngoan-de-anh-yeu-rang-chieu/752058/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.