“Nhẫn cũng không có, vào động phòng thế nào?” Cả người Cố Mộc Thành mặc áo blouse màu trắng bác sĩ, trên tay anh cầm hai chiếc hộp bằng nhung, đưa cho Trịnh Đông Dương.
Lý Chi Nhiễm cảm động khóc: “Bác sĩ Cố, sao anh có thể tốt với chúng tôi như thế, ngay cả nhẫn cũng chuẩn bị rồi.”
Cố Mộc Thành khẽ cười, ánh mặt trời to lớn, anh ta nhìn về phía Trịnh Đông Dương: “Còn không nhận để cầu hôn bạn gái?”
Trịnh Đông Dương vô cùng cẩn thận nói: “Bây giờ tôi sẽ trả tiền cái này cho anh.”
Cố Mộc Thành nói: “Chiếc nhẫn hai chỉ đồng, bản thân chiếc nhẫn cũng không đáng tiền, thế nhưng có giá trị đồng lòng và phẩm chất chính trị cao.”
Mặc Sơ cười một tiếng: “Cố Mộc Thành, anh cũng có thể để một nhóm khác tới làm.”
“Chờ khi nào tôi thất nghiệp, tôi sẽ làm một tiết mục ngắn.” Cố Mộc Thành cũng cười.
Có người trêu một câu: “Bác sĩ Cố đổi từ đao phủ sang tiết mục ngắn.”
“Tôi cầm dao phẫu thuật là để cứu cười có được không? Tôi là đao phủ gì chứ.” Cố Mộc Thành liếc mắt: “Nhân viên khám nghiệm tử thi mới là đao phủ.”
Quyền Đế Sâm nhìn bọn họ tương tác lẫn nhau, anh tỉnh bơ nhìn Mặc Sơ một cái.
Trong lòng Mặc Sơ kinh ngạc, người đàn ông này làm gì thế.
Ngay cả việc nói một câu với Cố Mộc Thành cũng không được.
Đây cũng quá bá đạo rồi.
Lúc này, Trịnh Đông Dương cầm lấy cặp nhẫn đồng, đeo vào tay Lý Chi Nhiễm.
Lý Chi Nhiễm cũng đeo lên tay Trịnh Đông Dương, cô ấy kinh ngạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-ngoan-ngoan-de-anh-yeu-rang-chieu/752054/chuong-163.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.