Bên cạnh mấy hạt giống, còn có một tờ giấy in hướng dẫn trồng cây oải hương.
Mặc Sơ không nhịn được cười thất thanh, Quyền Đế Sâm này cũng có lúc thật sự khiến người khác…
Cô thật sự không thể nhìn thấu anh.
Anh có thể tự tay trồng oải hương, thế nhưng lại không giải thích mối quan hệ giữa anh và An Ngôn. Thậm chí khi An Ngôn tới cửa, anh vẫn giữ dáng vẻ cao cao tại thượng, còn chẳng thèm giải thích với cô.
Cô cũng hiểu, ngày hôm đó, không phải anh và An Ngôn đã xảy ra chuyện gì, mà là anh vào vườn trồng oải hương, cho nên mới tắm sớm.
Thế nhưng cô lại nghi ngờ anh,
Mặc Sơ nghĩ đến đây, thở dài một cái.
Quả nhiên, giữa vợ chồng, sự giao tiếp và tin tưởng là quan trọng nhất.
Cô mang hạt giống mình mua về để trong phòng chứa đồ lặt vặt này, nói không chừng bọn họ có thể có một mảnh vườn oải hương lớn, sánh ngang với Pháp.
Đám mây mù luôn quanh quẩn trong trái tim Mặc Sơ nhanh chóng tan thành mây khói.
Cô ngân nga một bài hát vui, mở vòi hoa sen, để nước mát lạnh chảy xuống đỉnh đầu.
Quyền Đế Sâm dính chút mưa, anh vừa bước vào cửa, nhìn áo sơ mi ướt trên người, tâm trạng có chút khó chịu.
Anh bước vào phòng ngủ, kéo mở rèm cửa sổ, nhìn xuống vườn hoa, dưới hơi nước mông lung, bên trong phiến đất vừa được khai khẩn, hoa oải hương đã nảy mầm.
Có một ngày, lúc Mặc Sơ đang lên kế hoạch, cô dung tay vẽ một bản phác thảo, trên bản phác thảo chính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-ngoan-ngoan-de-anh-yeu-rang-chieu/752048/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.