Sau khi Mặc Sơ đi spa xong quay về nhà, lúc cô trở lại phòng ngủ, phòng ngủ đã tắt đèn.
Cô đang suy nghĩ, hẳn cô nên sang phòng khách ngủ.
Hay cô nên ngủ lại phòng ngủ chính đây?
Nếu như đến phòng khách ngủ, thế thì cô để ý tới việc bên cạnh anh còn có một An Ngôn.
Nếu như cô vẫn ngủ ở phòng ngủ chính, cô chính là vợ trên danh nghĩa của anh.
Trái tim Mặc Sơ siết chặt từng chút từng chút.
Từ mơ mộng tình yên đến hiện thực tan bến, hóa ra chỉ cách một bước mà thôi.
Cô đẩy cửa phòng ngủ chính, cô là người thích ứng trong mọi hoàn cảnh, nếu đã kết hôn rồi thế thì cứ sống qua ngày như thế đi.
Cô cũng tự khuyên mình nên nghĩ ít đi một chút, nếu cô đã là bà Quyền, anh đã nói anh cần một bà Quyền, vậy thì cô chỉ cần một người có thể một tay che trời, bảo vệ cô.
Lúc nghĩ như thế, cô đột nhiên cảm thấy công bằng.
Cô cởi dép trên chân, từ từ nằm lên chiếc giường lớn, cô nhìn thấy dáng vẻ đã ngủ say của anh dưới ánh đèn ảm đạm.
Anh đã tắm, trên người anh lộ ra mùi thơm nhẹ nhàng, trong trẻo, vô cùng thoải mái.
Cô chỉ nhìn anh một cái, không làm kinh động đến anh.
Giống như một cuộc hôn nhân yên lặng, một cuộc hôn nhân như ý mình, cũng không cần phải dùng sấm sét để đánh thức hai bên.
Mọi người biết quy tắc của nhau là được.
Anh cũng từng nói, anh cần một cô vợ như thế.
Biết tiến biết lùi, có quy tắc,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-ngoan-ngoan-de-anh-yeu-rang-chieu/752028/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.