Chương trước
Chương sau
Triển Lê Hàn thấy Mặc Sơ hơi không tập trung tinh thần lắm, anh ta gọi Mặc Sơ vài lần cô mới ngẩng đầu nhìn lại anh ta: “Tổng giám đốc Triển.”
“Có ăn no chưa?” Triển Lê Hàn hỏi cô.
“Đã ăn no lắm rồi.” Mặc Sơ nhỏ giọng nói.
“Chúng ta đi.” Triển Lê Hàn nói: “Cô nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai còn rất nhiều chuyện phải làm nữa đấy.”
“Được.” Mặc Sơ đi ra ngoài, Triển Lê Hàn gọi nhân viên phục vụ tới tính tiền.
Cô nhìn thấy Cố Mộc Thanh chờ ở bên ngoài, anh ta vừa thấy Mặc Sơ xuất hiện đã vội vàng đi tới trước mặt cô: “Cô Mặc.”
“Cảm ơn.” Mặc Sơ nói cảm ơn với anh ta.
“Đã muộn lắm rồi, tôi đưa cô về nhà.” Cố Mộc Thanh lập tức nói.
Lúc này, xe của Triển Lê Hàn cũng vừa lái tới: “Mặc Sơ, tôi đưa cô về.”
Cố Mộc Thanh không vui nhìn anh ta: “Triển Lê Hàn, anh xong chưa hả?”
“Tôi là ông chủ của Mặc Sơ, tôi đưa cô ấy về có gì không thể chứ.” Triển Lê Hàn nhíu mày nhìn Cố Mộc Thanh.
Cố Mộc Thanh híp híp mắt: “Tôi là bạn tốt của cô ấy, sao tôi không đưa cô ấy về được hả?”
Mặc Sơ nhìn thấy anh em bọn họ như vậy thì nói: “Tổng giám đốc Triển, bác sĩ Cố, tôi nói này, hai người đừng có cãi cọ nữa, tôi tự mình đón taxi về, các người về nghỉ ngơi đi, tôi đi trước đây.”
Cô phất tay gọi một chiếc taxi lại, ngồi vào trong xe.
Cố Mộc Thanh hung hăng đá một cước lên xe Triển Lê Hàn: “Anh muốn tranh đoạt với tôi sao?”
“Tôi chỉ xem cô ấy là nhân viên.” Triển Lê Hàn vô cùng thản nhiên nói tiếp: “Tôi không có ý định tranh đoạt với cậu, nhưng Mộc Thành à, tốt nhất là cậu đừng thích cô ấy để tránh tương lai phải đau lòng.”
“Đó là chuyện của tôi.” Cố Mộc Thanh trừng mắt liếc anh ta một cái: “Anh rảnh rỗi quan tâm những chuyện này làm gì.”
Anh ta nói xong tự mình lái xe rời đi.
Trên xe taxi.
Mặc Sơ đang chuẩn bị mở báo cáo giám định, điện thoại di động của cô đột nhiên vang lên lần nữa.
Cô lấy ra xem thì ra là mẹ nuôi ở nhà họ Mặc gọi tới, lông mày của cô hơi nhíu lên, Trần Chân Dao lại có chuyện gì đây.
Cô nhận điện thoại, vừa nhận đã nghe thấy tiếng khóc lóc của Trần Chân Dao truyền tới: “Mặc Sơ, bố con không nói lời nào đã ngã xuống đất, mẹ gọi 120 tới bệnh viện rồi, người ta muốn nộp một trăm năm mươi triệu tiền viện phí, mẹ không có tiền.”
“Bệnh viện nào? Bây giờ con tới ngay.” Mặc Sơ cầm theo thể ngân hàng chạy tới bệnh viện gần đó, trả tiền xe xong rồi đi vào bệnh viện.
Trần Chân Dao vừa thấy Mặc Sơ cầm tiền tới, bà ta nhận lấy: “Có lẽ tiếp theo vẫn còn cần tiền, Mặc Sơ à, chúng ta không có tiền.”
“Mẹ à, chuyện tiền bạc con sẽ nghĩ cách.” Mặc Sơ còn cầm trong tay một cái thẻ của Quyền Đế Sâm, cô nói: “Trước cứ xem bệnh cho bố đã.”
Lúc Mặc Sơ đi làm thủ tục nhập viện, khi đó, Mặc Chiêu Đệ cũng đã chạy tới.
Mặc Chiêu Đệ vừa thấy Mặc Sơ đã lập tức tiến lên, như thể ước gì có thể xét nát Mặc Sơ nói: “Chị trở về làm cái gì? Chẳng qua chị chỉ là con chó mà nhà họ Mặc nuôi thôi.”
“Ít nhất con chó này có thể lo được tiền nằm viện.” Mặc Sơ nhìn chằm chằm vào Mặc Chiêu Đệ: “Em là con gái ruột đấy nhưng có làm được cái gì không?”
Mặc Chiêu Đệ bị Mặc Sơ châm chọc tới nói không nên lời, cô ta đẩy Mặc Sơ một tay: “Chị có thể đi.”
Mặc Sơ nói: “Được thôi.”
Ngay lúc cô muốn rời đi, Mặc Chiêu Đệ vẫn còn chưa chịu buông tha cho cô, Mặc Chiêu Đệ dùng tay đẩy ngã Mặc Sơ trên đất: “Đều bởi vì chị, tổng giám đốc Quyền mới không cần tôi, Mặc Sơ, nhà họ Mặc thật sự nuôi cô uổng phí mà.”
“Ngày mai tổng giám đốc Quyền sẽ kết hôn với cô Long, chuyện ở cùng với ai là do tổng giám đốc Quyền tự mình quyết định.” Mặc Sơ té ngã trên đất:
“Mặc Chiêu Đệ, tại sao em không hiểu được phải tự kiểm điểm mình, luôn mắc sai lầm, nếu là người khác, bây giờ bố đang ngã bệnh mà em còn muốn đổ mọi chuyện lên đầu của chị nữa à.”
Mặc Chiêu Đệ hừ một tiếng: “Bố bị bệnh cũng là vì tức chị.”
“Em đừng ngậm máu phun người.” Mặc Sơ cũng không quên là Mặc Đại Thăng vừa tổ chức đại thọ sáu mươi tuổi đâu.
“Mẹ, mẹ nói xem, chuyện bố bị bệnh có phải do tức giận Mặc Sơ hay không vậy?” Mặc Chiêu Đệ chính là thấy ngứa mắt Mặc Sơ.
Trần Chân Dao nhìn qua Mặc Sơ lại nhìn Mặc Chiêu Đệ.
Bà ta hiểu rõ, nếu như đắc tội với Mặc Sơ thì sẽ không còn ai đưa tiền chữa bệnh cho Mặc Đại Thăng, nhưng đó là con gái ruột thịt của mình, bởi vì quan hệ máu mủ cho nên bà ta theo Mặc Chiêu Đệ.
“Được rồi, đừng cãi nhau nữa.” Trần Chân Dao nói.
Lúc này, Mặc Chiêu Đệ nhạy bén nhìn thấy cặp túi giấy da rơi trên đất. Cô ta vươn tay đoạt lấy: “Đây là cái gì?”
“Trả lại cho chị!” Mặc Sơ tức giận nói.
Mặc Chiêu Đệ thấy cô căng thẳng như vậy, chắc chắn sẽ không đưa lại cho cô, cô ta tự mình mở ra.
“Mặc Chiêu Đệ, em dám mở ra thì cả đời này chị sẽ không nhận cô em gái là em nữa.” Mặc Sơ tức giận trách mắng.
Trong lòng Mặc Chiêu Đệ nghĩ, cô ta mới không thèm nhận người chị nuôi Mặc Sơ này mới đúng.
Cho nên cho dù Mặc Sơ nói cái gì, Mặc Chiêu Đệ cũng sẽ mở ra xem.
“Xoẹt“ một tiếng.
Mặc Chiêu Đệ đã xé túi giấy da ra, Mặc Sơ lập tức nhào tới: “Mặc Chiêu Đệ, em có biết tôn trọng đồ riêng tư của người khác hay không? Sao em có thể đối với chị như vậy?”
“Tại sao tôi không thể.” Mặc Chiêu Đệ giơ báo cáo trong tay lên cao: “Chị càng không muốn cho tôi nhìn, thì tôi càng phải nhìn, chị chắc chắn có cái gì giấu diếm tôi.”
Mặc Sơ không còn lý luận bất cứ điều gì với Mặc Chiêu Đệ, cô trực tiếp xông qua đoạt lại.
Mặc Chiêu Đệ luôn là người ngang ngược, vô lễ, giờ phút này lập tức đẩy Mặc Sơ sang một bên.
Mặc Sơ đụng vào trên vách tường “bốp“ một tiếng, đụng vào trên đầu một cái, cô đau tới mức phải cắn răng chịu đựng: “Mẹ, nói Chiêu Đệ trả lại cho con, nếu không con sẽ mặc kệ tiền thuốc của bố.”
Trần Chân Dao đương nhiên không thể mất Mặc Đại Thăng, bà ta vội vàng nói: “Chiêu Đệ, đưa lại cho Mặc Sơ.”
Nào biết được, Mặc Chiêu Đệ càng phát điên lên nói: “Không cho tiền thuốc men thì để ông ta chết đi.”
Dù Mặc Đại Thăng chết rồi, Mặc Chiêu Đệ cũng không muốn nhìn.
Mặc Sơ thật sự không ngờ tới, trên đời này còn có kiểu con gái như vậy, mặc kệ sống chết của bố đẻ mình.
Mặc Chiêu Đệ cũng đã đọc: “Báo cáo giám định nhân thân, kết quả không phù hợp.”
Trong đầu Mặc Sơ dường như xẹt qua một tiếng sấm rền vang, cô cho rằng mình nghe lầm.
Dù sao Mặc Hi cũng tương tự Quyền Đế Sâm, đương nhiên không có cái gì đáng tin hơn báo cáo giám định DNA.
Mặc Chiêu Đệ cười hả hả: “Mặc Sơ, chị thật sự không biết xấu hổ mà, có con riêng là Mặc Hi và Mặc Hàm thì cũng thôi đi, vậy mà chị còn muốn tìm bố cho tụi nó, nhưng cái này là oan có đầu nợ có chủ, đáng đời chị sáu năm trước bị người ta chơi, còn sinh ra đôi long phượng thai, bây giờ còn muốn tìm về bố của bọn chúng nữa à, chị thật sự là hài hước mà.”
Mặc Sơ vuốt phần đầu đau đớn của mình, cô chậm rãi đứng dậy, từng bước đi qua chỗ Mặc Chiêu Đệ, cô chưa từng có kiểu mất khống chế như vậy: “Trả lại cho tôi.”
“Trả lại cho chị thì trả lại cho chị này.” Mặc Chiêu Đệ đắc ý nói: “Dù sao cũng đã nhìn qua rồi, Mặc Sơ này, cô cứ sống cô độc hết quãng đời còn lại đi. Còn nữa, ngày mai tổng giám đốc Quyền của cô sẽ kết hôn với con gái của phó tổng thống đấy, cô là cái đồ vật gì chứ, ha ha ha.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.