Nhìn biểu tình Đường Vấn, Mạc Đại Linh dở khóc dở cười: "Em đúng là tên tiểu sắc lang mà..."
Thuận lợi được đáp ứng, Đường Vấn đem đầu vùi vào cổ Mạc Đại Linh, cười như một con mèo con.
"Chỉ là sắc lang với vợ thôi..."
"....." Mạc Đại Linh không nói nên lời.
Buổi tối đến, ánh mặt trời bên trong phòng cũng dần biết mất, mà thay thế lúc này trên trần nhà là vòng tròn ánh trăng với vô số ngôi sao, hai con người trên chiếc giường cũng đã ôm nhau tiến vào mộng đẹp.
Mà vào lúc này, trong gara xe của Đường gia, sắc mặt không biểu tình, Đường Thắng dặn dò quản gia.
"Ngày mai các nàng có hỏi ta, cứ theo những gì ta dặn mà nói lại với các nàng, cho các nàng biết là ta đã rời thành phố G trong đêm đi đến Hoa Kỳ, nhờ nàng giúp ta chăm sóc tốt cho Vấn Vấn."
"Dạ! lão gia"
"Uhm" Đường Thắng hướng mắt nhìn về phòng Đường Vấn, sau đó xoay người lên xe, dần dần khuất mất trong bóng đêm rời khỏi Đường Gia.
Ngày thứ hai..........
Trên bàn cơm, Mạc Đại Linh không nói gì nghe quản gia chuyển lời lại, nhịn không được trong lòng chút tự nói: nguyên lai còn cho rằng chí ít Đường Thắng sẽ quan sát nàng một thời gian mới có thể từ từ ủy quyền, để nàng tiếp quản Đường thị, vậy mà lão già này cư nhiên vì quan hệ bạn bè mà rời khỏi thành phố G ngay trong đêm đi Mỹ, nói cái gì yêu thương, bất quá tựa hồ bà của Đường Vấn cũng là một người ngoại quốc, thảo nào tóc nàng và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-ngo-tong-tai/207371/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.