Mạc Đại Linh hướng bàn ăn đi tới, vừa nghe Đường Vấn nói, bước chân muốn lảo đảo, thiếu chút nữa trượt té.
"Đậu...? Cái gì ăn đậu? Vấn Vấn, con muốn ăn đậu gì, ông liền kêu người làm cho con ăn."
Đường Thắng có chút nghi hoặc, bất quá vẫn là yêu thương vuốt đầu Đường Vấn, nhất nhất xem như cho dù có là mặt trăng trên trời cũng phải cho người hái xuống, mà Đường Vấn nhìn thấy biểu tình Mạc Đại Linh, muốn nói lại thôi.
Đường Thắng theo ánh mắt nàng nhìn về phía Mạc Đại Linh, có chút kỳ quái, cháu gái là người vốn rất kén ăn, như thế nào hôm nay lại muốn ăn đậu?
"Sao... con cho Vấn Vấn ăn cái gì? Mà con bé lại còn rất muốn ăn nữa?"
Đậu muội muội của ta, ai muốn cho nàng ăn! Mạc Đại Linh trong lòng nhịn không được mắng thầm.
Nhưng sắc mặt vẫn không chút biểu tình, đáp lại: "À. đó là món mà con tự làm khi còn là lưu học sinh nước ngoài, Vấn Vấn nếu thích ăn, tối về sẽ làm cho em ăn... được rồi, giờ chúng ta nên ăn cơm trước!"
Vội vàng nói sang chuyện khác.
Trên bàn cơm, bầu không khí 3 người có điểm nặng nề.
" Vấn vấn, ăn xong thì về phòng con thu xếp xem cái nào cần mà mang về nhà bên đó thì mang."
Đường Thắng yêu thương xoa đầu Đường Vấn.
Mà Mạc Đại Linh biết đây là lý do ly khai Đường Vấn để có điều muốn nói với mình.
Không hề nghi ngờ, Đường Vấn vội vã ăn hết chén cơm của mình, vui vẻ đi về phòng soạn đồ.
"Ngày hôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-ngo-tong-tai/207370/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.