Hôm sau, tôi chạm mặt Vương Manh Manh ở hành lang.
Cô ta ăn mặc gọn gàng, trang điểm nhẹ nhàng, là hoa hậu giảng đường được toàn thể Đại học Nam Kinh công nhận.
Nhưng, đường thì rộng mà Vương Manh Manh cứ cố tình chặn đường tôi: "Hứa Đường, hôm qua đã biết sự lợi hại của chân chó nhà tôi rồi chứ?"
Tôi nhăn mặt: "Chân chó? Anh ta không phải người yêu của cô à?"
Vương Manh Manh hất cằm, bật cười nói: "Tất nhiên không phải! Cái loại thô tục như Triển Bằng còn lâu đã có vé làm người yêu của Vương Manh Manh tôi! Mà thôi, tôi không phí lời với cô nữa. Biết điều mau trả lại suất học bổng chính phủ cho tôi, tôi sẽ bảo Triển Bằng tha cho!"
Tôi không đồng ý: "Suất học bổng chính phủ được đánh giá công bằng dựa trên điểm thi. Chúng ta cạnh tranh công bằng trên bảng thành tích, cô không đạt nên không có suất."
Vương Manh Manh mất kiên nhẫn: "Hứa Đường, vẫn muốn tôi cho người đánh cô nữa phải không?"
Tôi nhìn cô ta: "Cô là trẻ ranh à? Không muốn nhận thua nên cứ phải nhờ vả người khác?"
"Cô..." Vương Manh Manh giận tím mặt, bỗng nhiên ngã ra đất.
Tôi: "..."
Cô ta làm gì vậy?
Tôi có phải chân chó của cô ta đâu, tôi sẽ không thương hại cô ta!
Đang định đi lướt qua, tôi chợt thấy Thẩm Nhất Phàn dẫn theo hai đàn em Châu Khiêm và Triển Bằng đi về phía này.
Ra vậy. Tôi còn tự hỏi Vương Manh Manh giả vờ cho ai xem cơ!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-mong-ve-anh-nguoi-yeu/2902390/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.