"Em chẳng để ý gì cả, đánh rơi điện thoại trên xe này!"
Thẩm Nhất Phàn xoa đầu tôi rồi lấy điện thoại ra khỏi túi, đưa cho tôi.
Bấy giờ tôi mới nhận ra mình không cầm điện thoại, chắc do khi nãy bị anh hôn đột ngột, sợ quá nên làm rơi lúc nào chẳng hay.
Bỗng dưng nhớ đến nụ hôn ấy làm tôi nóng má, ngại ngùng cầm điện thoại: "... Cảm ơn anh."
Thẩm Nhất Phàn đứng bên cạnh tôi, đôi mắt sắc lẹm liếc Lục Thời Ôn, anh hỏi: "Ai đây?"
"Anh ta..."
Không hiểu sao tôi lại không dám nói thật.
"... Là người mua đồ hộ! Em nhờ anh ta mua hộ chai nước hoa, anh ta giao hàng ấy mà. Ờ... Em không đủ tiền, anh trả trước giúp em được không?"
"Bao nhiêu?" Thẩm Nhất Phàn tin thật, vừa rút ví vừa hỏi Lục Thời Ôn.
Lục Thời Ôn kinh ngạc rồi nhăn mặt nhìn Thẩm Nhất Phàn.
Thẩm Nhất Phàn không kiên nhẫn, người ta chưa trả lời đã rút một nghìn tệ tiền mặt đưa cho Lục Thời Ôn: "Không cần trả lại."
Sau đó anh đưa túi nước hoa cho tôi, dịu dàng xoa đầu tôi: "Vào nhà đi, đừng quên chườm đá đấy."
Đây là lần thứ ba anh dặn tôi chườm đá rồi.
"Vâng."
Tôi gật đầu, vào nhà ngay.
Vừa đóng cửa, tôi nhìn qua mắt mèo xem tình hình bên ngoài.
Thẩm Nhất Phàn không xét nét Lục Thời Ôn, đi lướt qua anh ta xuống dưới nhà.
Lục Thời Ôn vẫn đứng ngây người, lát sau cũng rời đi.
Tôi thở phào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-mong-ve-anh-nguoi-yeu/2902370/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.