Thẩm Nhất Phàn quay mặt đi nơi khác: "Khụ, anh nhặt được hai vé xem phim!"
Tôi trợn mắt, tò mò hỏi: "... Nhặt được ở đâu thế?"
Châu Khiêm cười đen tối, ghé sang nói: "Nhỏ bốn mắt vẫn không hiểu à? Mua vé ở ứng dụng trên điện thoại rồi trả tiền ấy, ai cũng nhặt được hết."
Tôi chợt hiểu, trái tim lại xốn xang.
Thẩm Nhất Phàn muốn rủ tôi đi xem phim?
Vậy mà anh lại nói là nhặt được, đáng yêu một cách kỳ cục!
Tôi ngại ngùng: "À... Anh nhặt được vé xem phim nào vậy?"
Thẩm Nhất Phàn: "..."
Châu Khiêm lại chen miệng vào: "Nhỏ bốn mắt muốn xem phim nào, Nhất Phàn nhà anh sẽ nhặt được vé phim ấy! Em thấy cậu ấy có giỏi không?"
Thẩm Nhất Phàn ném bóng vào người anh ta: "Cút! Không cần miệng nữa thì hiến cho người cần!"
Châu Khiêm bịt miệng, kiên quyết không hiến.
Tôi không nhịn được phì cười.
Thẩm Nhất Phàn chau mày đỏ mặt, bực bội đứng dậy vào sân bóng.
Bỗng dưng tôi cảm thấy Thẩm Nhất Phàn chẳng hề giống như đầu gấu mà tôi từng tưởng.
Chơi bóng xong, Thẩm Nhất Phàn bảo tôi cầm áo khoác cho anh, anh phải đi tắm rửa thay đồ.
Tôi ôm áo đứng đợi ngoài cửa phòng thay đồ.
Tâm trạng rối bời xen lẫn mong chờ, chúng tôi... sắp đi hẹn hò à?
Hình như tôi đã yêu đương với Thẩm Nhất Phàn theo cách không giải thích được, anh đã trở thành người yêu của tôi rồi.
Xung quanh yên ắng, ma xui quỷ khiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-mong-ve-anh-nguoi-yeu/2902369/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.