Tống Trọng dẫn tôi đến một nhà hàng rất xa hoa.
“Chỉ là ăn một bữa cơm trưa thôi mà, tìm đại cái gì ăn là được rồi, làm gì phải đến chỗ xa hoa thế này? Em còn phải nhanh nhanh để về vẽ thiết kế nữa đấy.”
Lúc đi tôi vẫn để bản vẽ trên bàn, chỉ tùy tiện kiếm thứ gì đó che lên. Nhớ lại chuyện hồi trước bị Vương Mĩ Linh giấu bản vẽ đi, đến giờ nghĩ lại thôi lòng tôi vẫn còn phát sợ.
Bản vẽ kia là hy vọng giúp tôi kiếm thật nhiều tiền, vậy nên tôi không thể để nó xảy ra bất kì vấn đề gì được.
Tống Trọng phớt lờ tôi, kéo tôi lên một gian phòng ở tầng hai.
Trong phòng có một người đàn ông tóc vàng mắt xanh mũi cao, khôi ngô tuấn dật. Lúc nhìn thấy anh ta, máu huyết trong người tôi sôi trào ùng ục.
Downey!
Nhà thiết kế đồ trang sức người Ý nổi tiếng thế giới! Anh ta còn trẻ tuổi nhưng đã là giám đốc một thương hiệu nổi tiếng thế giới. Rất nhiều sản phẩm do anh ta thiết kế chỉ cần vừa được ra mắt thì đảm bảo sẽ có hàng ngàn hàng vạn người tranh đoạt cơ hội được sở hữu chúng.
Kể từ khi tôi bắt đầu có giấc mơ theo đuổi ngành thiết kế, anh ta vẫn luôn là đối tượng tôi muốn theo đuổi.
Không hề khoa trương mà nói, anh ta chính là nam thần, thần tượng của tôi.
Từ trước tới nay tôi chưa từng nghĩ đến việc có thể gặp anh ta tại nơi này!
“Tống Trọng.”
Tôi quay đầu kích động nhìn Tống Trọng, ngay cả tiếng nói phát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-moi-cua-luc-thieu/1246621/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.