Tôi nhặt những mảnh vỡ trên mặt đất lên, không để một mảnh nào sót lại, cất hết vào trong một cái túi, sau đó mang theo chúng đi ra ngoài.
Lục Nguyên Đăng nói muộn nhất là tối sẽ về, tôi nhất định phải giải quyết xong chuyện này ngay trong ngày.
Tôi gọi một cuộc điện thoại sang chỗ Tống Trọng, nói tôi sẽ đến muộn một chút, cũng coi như là có xin phép rồi. Có bạn thân là cấp trên quả là điều không tệ chút nào.
Tôi lại gọi điện thoại cho Tô Tinh Tinh, khó khăn lắm mới tìm thấy một tiệm phục chế đồ cổ, tôi ôm tâm trạng thấp thỏm tiến vào cửa hàng.
Chủ tiệm là một người phụ nữ khoảng chừng ba mươi tuổi, tuy không được tính là xinh đẹp, nhưng hơn người ta ở cái khí chất điềm đạm hòa nhã, thoạt nhìn rất là thuận mắt.
Lúc tôi bước vào, chị ấy đang lau rửa một cái nghiên mực.
Nhìn thấy tôi đi vào, chị ấy cười dịu dàng với tôi.
“Xin chào.” Tôi đi qua phía đó, lấy thứ kia ra, nói với chị ấy: “Bà chủ, cái bình hoa này, có thể sửa được không?”
Bà chủ đặt cái nghiên trong tay xuống, đi đến nhận cái túi trên tay tôi.
Chị ấy nhìn những mảnh vỡ bên trong, cau mày lại.
“Rơi vỡ thành thế này cơ à?”
Tim tôi nhất thời hẫng một nhịp, vội vã hỏi: “Sao thế, không sửa được ạ?”
Tuyệt đối đừng như vậy nhé, bằng không tôi chết cả trăm lần cũng chẳng đền nổi.
“Để tôi thử xem sao, có điều tôi không dám đảm bảo đâu.” Bà chủ trả lời.
“Bao giờ thì có thể sửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-moi-cua-luc-thieu/1246620/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.