Ánh mắt của ông làm cho tôi cảm thấy hơi không thoải mái.
Tôi hơi căng thẳng nuốt nước bọt, thẳng thừng đáp lại ông: “Vâng, cháu tên Ninh Khanh.”
Tôi đang thầm nghĩ, phải chăng ông ta đã gặp tôi ở đâu đó rồi? Hoặc là đã sớm nhận ra manh mối gì. Bằng không, hà cớ gì ông ta phải dùng ánh mắt ấy nhìn tôi chứ?
“Ừ.”
Ông lão chỉ đáp lại đơn giản, rồi đi ra bên ngoài.
Ông ta ngồi trên ghế sofa, ánh mắt vẫn luôn hướng vào bên trong, tôi thấy có chút khó chịu liền đóng cửa lại.
Tóm lại tôi cảm thấy phòng bếp có cái gì đó không được bình thường cho lắm, nhưng dù sao tôi cũng đói bụng rồi, cũng chẳng nghĩ ngợi nhiều.
Lúc ấy bỗng dưng tôi muốn ăn sủi cảo, liền mở tủ lạnh lấy bột mì ra, bắt đầu chuẩn bị làm.
Nhào được một ít, tôi thấy đầu mình càng ngày càng choáng váng, rồi dần dần thở gấp.
“Đợi lát nữa cậu ta về thì nói với cậu ta tôi đi rồi.”
Ông lão ở bên ngoài nói vọng vào.
“Cháu biết rồi.” Tôi vịn tay vào tường, nói một cách khó khăn.
Mùi trong phòng bếp thật khó ngửi.
Là mùi gì vậy?
Tôi cố gắng làm cho não mình trở nên tỉnh táo, lúc này mới đột nhiên nhớ ra, ban nãy ông lão bị tôi dọa cho một trận, nước ở trong nồi bị vãi ra làm ngọn lửa tắt, nhưng gas thì chưa tắt.
Hèn chi khiến tôi khó chịu thành bộ dạng này đây.
Càng ngày càng khó thở, tôi nặng nề lết thân xác đi về phía bình gas.
Cơ thể dần dần nhũn ra, tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-moi-cua-luc-thieu/1246606/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.