Trên đời này còn có thể có việc gì làm cho Lục Nguyên Đăng trưng ra vẻ mặt như vậy được chứ?
Kiểu người băng qua được cả núi Thái Sơn như anh sao lại có thể đột nhiên nghiêm túc như vậy?
“Chuyện gì vậy?”
Khi hỏi ra vấn đề này, giọng tôi run rẩy. Mặc dù tôi không biết điều gì khiến tôi căng thẳng.
“Em ngồi qua đây.”
Anh vẫy tay về phía tôi, ra hiệu cho tôi đến đó.
Tôi khéo léo bước qua, ngồi ngay ngắn ngay bên cạnh.
Trước mặt Lục Nguyên Đăng, tôi thường tỏ ra khôn khéo. Trừ phi đến một mức độ nào đó anh thực sự không thể nói lý.
Chẳng hạn như vài lần trước đó.
“Em gặp Quý Vương Nhung rồi, em thấy cô ấy thế nào?” Anh bất chợt hỏi tôi như vậy.
Tôi rất nhanh hiểu được, việc mà anh muốn nói đến ít nhiều cũng có liên quan tới Quý Vương Nhung.
Lẽ nào anh muốn kết thúc mối quan hệ giữa chúng tôi, thực sự tôi ước còn không được kia kìa.
Tôi vui sướng, thể hiện rõ trong lời nói.
“Em thấy cô ấy rất được đấy, xinh đẹp hơn em, cao sang hơn em, khí chất hơn em, hai người trông rất xứng đôi, sao anh còn muốn ở bên em làm gì? Có vợ tốt như vậy thì nên hòa hợp sống với cô ấy đi.” Tôi trút ra những thắc mắc quanh quẩn trong lòng mình.
Nhưng những lời nói ra, đến bản thân tôi còn cảm thấy nực cười.
Kẻ thứ ba như tôi, lại còn có lòng hảo tâm kêu họ hòa hợp sống cùng nhau. Thế này thì không xứng đáng với chức vụ là cô tình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-moi-cua-luc-thieu/1246605/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.