“Em có việc, không về được.”
Nói xong, tôi trực tiếp cúp máy.
Nhấn nút tắt máy.
Đây là lần đầu tiên tôi to gan như vậy, dám cúp điện thoại của Lục Nguyên Đăng. Tôi không biết sau khi trở về sẽ có kết quả như thế nào, nhưng vào lúc này, tôi chỉ muốn lẳng lặng đợi kết quả.
Chỉ cần xác định Khương Hải không sao, tôi mới có thể an lòng.
Đèn phòng phẫu thuật vẫn sáng.
Thời gian càng lâu, tâm trạng của tôi càng bất định.
Rốt cuộc, đèn phòng giải phẫu cũng tắt, cửa từ từ mở ra.
Tôi vội đi lên, lo lắng hỏi bác sĩ: “Thế nào rồi?”
“Tụ máu trong đầu đã được loại bỏ, bả vai bị gãy nát quá nghiêm trọng, cho dù sau này khôi phục cũng không thể dùng sức. Trước mắt, khôi phục coi như ổn định, không cần quá lo lắng.”
Khương Hải được đẩy ra ngoài, thuốc tê chưa hết, cậu ấy vẫn đang ngủ. Cho dù đang ngủ, khóe miệng của cậu ấy vẫn mang theo nụ cười.
Tôi ở bên giường, nhìn Khương Hải vẫn đang hôn mê, tâm tình rất phức tạp.
Rất nhanh, cha mẹ Khương Hải tới.
Bọn họ đều ở bên ngoài, thấy dáng vẻ phong trần gió sương ấy, chắc là vừa xuống máy bay.
“Cháu chào cô chú.”
Tôi tiến lên lễ phép chào.
Mẹ Khương Hải nhìn tôi, lập tức nhíu mày cho tôi một cái tát.
Một tát này đánh cho tôi mơ hồ.
“Cô?”
“Đừng gọi tôi là cô! Khương Hải nhà chúng tôi gặp xui xẻo gì lại dính líu tới một cô gái như vậy! Trước kia nó cũng bởi vì cô thi trượt nên chỉ chọn nguyện vọng 2,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-moi-cua-luc-thieu/1246591/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.