Dù nói thế nào, Thẩm Ninh cũng là cấp trên trực tiếp của tôi.
Mấy thứ này không phải là hôm nay không mua không được.
Tôi biết, cô ta có ý định làm khó dễ tôi. Không phải là chuyện cực kỳ gấp, tôi cũng lười đôi co với cô ta. Biết thêm một vài nguyên liệu cũng có ích với tôi.
Chỉ là, nếu gió nhỏ hơn một chút thì tốt rồi.
Tôi cầm tài liệu, trực tiếp ra cửa.
Mới vừa tới cửa, gió to bất thình lình quét qua khiến tôi không nhấc được bước chân.
Hầy, tôi đây mảnh mai bốn mươi lăm ký sao có thể chống chọi nổi gió lớn như vậy.
Vốn dĩ không xa lắm, tôi cũng không cách nào đi tới, chỉ có thể gọi xe, đi về phía đó.
Sau ba phút, xe đã đến một cửa tiệm bán trang sức.
Tôi đi vào, mua đủ nguyên liệu Thẩm Ninh cần.
Lúc đi ra, Khương Hải đi đến trước mặt tôi.
Tính ra, chúng tôi đã mấy ngày không liên lạc. Lúc ở thành phố Gia, cậu ấy có gọi cho tôi một cuộc điện thoại, có điều tôi không nhận được. Sau đó, tôi quên gọi lại cho cậu ấy.
“Ninh Khanh, nhìn xa xa đã thấy giống cậu. Gió lớn như vậy, sao cậu còn ra ngoài?” Cậu ấy cười với tôi, nụ cười ấm áp hòa tan trái tim tôi.
Đối với tôi mà nói, Khương Hải tựa như mặt trời trong ngày đông. Mặc kệ gặp phải giá lạnh như thế nào đi chăng nữa, chỉ cần có cậu ấy, thế giới luôn ấm áp.
Đáng tiếc, cậu ấy không phải là mặt trời của tôi.
“Tôi đi ra mua chút đồ, còn cậu?”
“Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-moi-cua-luc-thieu/1246590/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.