Tôi không muốn gặp gỡ chính diện với Lục Nguyên Đăng, nhưng không còn cách nào khác. Tôi muốn đi làm, chỉ có thể đi qua trước mặt anh ấy.
Lục Nguyên Đăng đã trông thấy tôi, tôi cũng không thể giả vờ không phát hiện ra anh ấy, đành kiên trì đi tới chào hỏi.
“Thật đúng lúc nha, Lục tổng.”
Vừa dứt lời, đã bị anh ấy kéo mạnh, trực tiếp nhét vào trong xe.
Lục Nguyên Đăng nặng nề đóng cửa xe lại, nhất thời, bầu không khí trong xe yên tĩnh đến đáng sợ.
Loại áp suất thấp như vậy khiến tôi hoàn toàn không thở nổi.
Nhìn về phía anh ấy, tôi phát hiện, sắc mặt anh rất u ám, ánh mắt sâu thẳm như mực, không biết đang suy nghĩ gì.
Tôi thử mở cửa xe, không ngờ đều bị khóa rồi.
“Lục tổng, em còn phải đi làm, có thể…”
Lục Nguyên Đăng xoay đầu lại, híp mặt nhìn tôi.
“Người đàn ông kia là ai?”
Tôi biết, anh ấy đang hỏi Khương Hải.
Anh ấy là ông chủ của tôi, đương nhiên sẽ không cho phép tôi qua lại cùng người đàn ông khác. Điểm ấy, cũng không khó hiểu.
“Chỉ là bạn học cấp ba, mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm mà thôi.” Tôi ngượng ngùng nói.
Tuy lời tôi nói đều là thật, nhưng sao trong lòng vẫn có chút bồn chồn chứ?
Sắc mặt Lục Nguyên Đăng càng trở nên u ám. Anh ấy cười lạnh một tiếng, liếc xéo tôi, nói: “Bạn học? Hôm đó ở ngoài Hoa Đan, lời anh ta nói anh đều nghe thấy. Áo khoác đêm đó em mặc về nhà cũng là của anh ta. Bây giờ lại cùng nhau ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-moi-cua-luc-thieu/1246569/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.