Đậu Đậu tính toán kỹ càng, hai ngày sau từ nhà trẻ về liền chạy thẳng đến nhà Bạch Tiueeur Sao.
Bạch Tiểu Sao cảm thấy hơi hối hận, vốn là cậu cũng không thích trẻ con, mà Đậu Đậu thì luôn cố tình bám dính lấy cậu, muốn buông cũng không được.
Mà Đậu Đậu tuy rằng bám người, nhưng không hề quấy. Mỗi khi cậu làm việc thì cô bé ngồi bên cạnh nhìn cậu, hoặc là ngồi dưới đất chơi với gấu bông. Chỉ có khi Bạch Tiểu Sao nấu cơm, hoặc rảnh rỗi muốn xem tivi, Đậu Đậu mới sán lại ngồi vào lòng cậu, dần dần cũng thành thói quen.
Hoàng Diệu Sư mỗi ngày đến đón Đậu Đậu đều là sắc mặt mỏi mệt, tái nhợt, cảm ơn xong liền vội vội vàng vàng đi. Đậu Đậu nói với Bạch Tiểu Sao, mỗi khi bố đón cô bé về là pha một gói mỳ tôm ăm xong thì lăn ra ngủ. Vừa nói vừa đô miệng: “Bố chả thèm chơi với cháu gì cả, cứ ngủ thôi, bố đúng là con lợn lười.”
Bạch Tiểu Sao cười: “Bố cháu không đi làm thì lấy đâu ra tiền mà nuôi cháu, chú tuy không ra ngoài nhiều, nhưng cũng phải làm việc kiếm tiền.”
Đậu Đậu quyệt miệng suy nghĩ nửa ngày: “Vậy, vậy chú đến nhà cháu ở đi, bố cháu kiếm tiền nuôi chú, chú chơi với cháu.”
Bạch Tiểu Sao cười to: “Bé con, cháu nghĩ cái gì thế hả? Chú không phải là người thân của bố cháu, vì sao bố cháu phải nuôi chú.”
“Không sao, bố cháu sẽ không để ý.” – Đậu Đậu nghiêm trang nói.
Không thể giải thích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-moi-cua-bo-o-nha-doi-dien/2847829/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.