Người đẹp bị bệnh nhẹ.
Hoàng Diệu Sư liếc nhìn chính mình trong gương, mắt nửa nhắm nửa mở, đôi môi nhợt nhạt, hơn nữa vì bệnh mà hai gò má thêm tái nhợt, tóc tai tán loạn, thực sự là hình tượng người đẹp mắc bệnh vô cùng hoàn mỹ.
Ai~, thực là con người tài sắc vẹn toàn, tây tử phùng tâm, bị bệnh mà vẫn có thể đẹp như thế, sao có thể không tự kỷ được cơ chứ.
Lâm tiểu tử ngồi ngoài kia có tư cách gì để so với mình chứ. Hừ, cái loại người thấy người đẹp đã bất động, sớm muộn gì cũng sẽ bị anh đá ra khỏi cửa.
Bên tai thấy có tiếng xèo xèo của dầu, một lúc sau thì có mùi trứng rán bay vào phòng, cho thấy tay nghề của người này rất khá, khiến Hoàng Diệu Sư không khỏi có mấy ý nghĩ kỳ quái.
Đậu Đậu thấy bố vẫn nhìn vào gương, thần sắc quỷ dị, cho rằng bố khó chịu, nên cô bé liền nhét một viên đường vào miệng Hoàng Diệu Sư: “Bố à, ăn đường đi.”
Tuy rằng, người đẹp ăn đường thì vẫn là người đẹp, nhưng cái hành động ăn đường này có vẻ không phù hợp với hình tượng người đẹp cho lắm, Hoàng Diệu Sư nhăn mày, nhưng cũng không thể làm gì là cố gắng ăn, dù sao thân thể đang không khỏe, không có tư cách gì để soi mói.
Rất nhanh, Bạch Tiểu Sao đã bưng một bát cà chua với trứng đi vào, mùi hương thơm ngào ngạt xộc vào mũi.
Bạch Tiểu Sao đặt bát xuống tủ đầu giường.
Hoàng Diệu Sư khẽ cử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-moi-cua-bo-o-nha-doi-dien/2847824/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.