Edit: Poon Phạm
~~~~~~
Lạnh lùng nhìn chăm chú vào tay của Vân Thủy Dạng, trong phút chốc, Cận Kỳ Ngôn thả tay cô ra.
"Vân Thủy Dạng, dù cho có muốn nói việc gì cũng phải có chứng cứ. Đừng nghĩ ngây thơ như vậy, được không? Cô không phải là thành viên trong ban giám đốc của Chính Đông, cô không có quyền, căn bản cô không thể động đến tài liệu bí mật, làm sao đi tìm chứng cứ được? Dù cho có người muốn hãm hại Chính Đông, cô có cảm thấy nghi ngờ ai sao? Công ty Chính Đông, cô biết được bao nhiêu? Tôi không phải người của Chính Đông, tôi không có cách nào để giúp cô."
Vân Thủy Dạng nhẹ nhàng chớp mắt, trong nháy mắt, nước mắt khổ sở lại rơi xuống.
"Đáng chết, cô có thể ngừng khóc hay không? Làm như là tôi đang ức hiếp cô vậy! Phiền chết!"
Khóe môi Cận Kỳ Ngôn giật giật, anh thở ra nặng nề.
Theo bản năng, anh nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Bầu trời càng ngày càng tối, gió càng ngày càng mạnh, mưa cũng rơi xuống càng lớn.
Bực mình, anh khẽ chửi thề một tiếng.
"Thật xin lỗi, tôi biết mình rất vô dụng! Xin lỗi, đã quấy rầy anh. Ba tôi... nằm viện, lúc tôi đến vẫn còn chưa tỉnh, ngày mai ba tôi phải làm phẫu thuật. Về biện pháp quyết định của Chính Đông, tôi thật sự không biết."
Vân Thủy Dạng cúi đầu, cô từ từ đi đến cửa thang máy.
Trầm mặc vài giây, Cận Kỳ Ngôn dịu dàng nói.
"Chính Đông... Cô có người đáng tincậy hay không? Cô tìm anh ta giúp đỡ, để cho anh ta đi điều tra. Điều tra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-moi-cam-cuong-tong-tai-doc-long-yeu/743333/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.