Người kia chụp ảnh xong, vội vàng rời đi.
Ánh mắt người đó có chút âm trầm, khóe miệng nhếch lên.
Cửa mở, được cứu rồi.
Cận Kỳ Ngôn vội vàng buông Vân Thủy Dạng ra.
Trong nháy mắt, nhu tình của anh biến mất, thay vào đó là sự lạnh lùng như cũ.
Ngay cả giọng nói cũng bao trùm một tầng sương lạnh.
“Này, an toàn rồi. Vân Thủy Dạng, cô mau buông tay ra.”
Đúng vậy, thang máy đã dừng lại. Vân Thủy Dạng cũng nghe được âm thanh ầm ĩ bên ngoài.
Lông mi còn dính nước mắt nhẹ nhàng run rẩy, sau đó chậm rãi mở ra.
Nghe câu nói ghét bỏ cùng ánh mắt lạnh lẽo của Cận Kỳ Ngôn, Vân Thủy Dạng vội buông tay.
“Cảm ơn!”
“Đừng khách sáo. Đây là việc mà nhân viên công tác nhờ tôi làm mà thôi. Cô đừng để trong lòng, cũng đừng hiểu lầm.”
Nói xong, Cận Kỳ Ngôn bỏ đi. Anh không có ý định ở lại với Vân Thủy Dạng.
Vừa nãy, Cận Kỳ Ngôn còn ôm rất ấm áp, trong nháy mắt, Vân Thủy Dạng cảm thấy một hơi lạnh phả đến.
Cô nhìn chăm chú theo bóng lưng của Cận Kỳ Ngôn, không tự chủ được mà cau mày.
Cận Kỳ Ngôn đúng là tên khốn kiếp lòng dạ khó đoán. Anh có thể lạnh đến mức lấy mạng người khác, nhưng cũng có thể làm ấm lòng người khác.
Anh khiến cho người ta hoàn toàn không thể hiểu rõ được.
Tuy lần này Vân Thủy Dạng rất cảm ơn anh, nhưng ấn tượng xấu lúc trước cũng không hoàn toàn mất đi.
Hừ, tốt nhất là đừng gặp lại, Cận Kỳ Ngôn. Gặp anh, rốt cuộc không có chuyện gì tốt cả.
Nhặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-moi-cam-cuong-tong-tai-doc-long-yeu/743312/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.