Vân Thủy Dạng khóc vô cùng thương tâm, chẳng khác nào anh ăn hiếp cô. Cận Kỳ Ngôn có chút dở khóc dở cười.
Nhìn thấy cô đang ôm chặt mình, ánh mắt thâm trầm của Cận Kỳ Ngôn càng trở nên tối tăm.
Cô gái này đúng là đáng ghét, nhưng trên người cô lại tản ra mùi thơm của thảo mộc, rất dễ chịu.
Cho dù anh rất ghê tởm Vân Thủy Dạng, nhưng không thể không nói, cô có cặp mắt vô cùng câu hồn, đôi môi anh đào đỏ thắm, nhìn thấy chỉ muốn cắn mà thôi.
Cô ôm chặt anh, cảm giác lại rất chân thật.
Cô đích thực là một mỹ nhân, tràn đầy sức sống thanh xuân, tuyệt đối có thể thu hút ánh mắt đàn ông.
Cận Kỳ Ngôn có chút tự hào. Anh không bị Vân Thủy Dạng ảnh hưởng. Cô đẹp, nhưng không đáng lọt vào mắt của anh.
“Vân Thủy Dạng, cô có thể buông tôi ra được không? Thang máy dừng lại rồi.”
“Huhu, Cận Kỳ Ngôn, tôi sợ lắm…” Vân Thủy Dạng vừa khóc vừa ôm chặt lấy Cận Kỳ Ngôn.
Mỗi một giọt nước mắt rơi xuống của cô đều thấm ướt áo sơ mi trắng của Cận Kỳ Ngôn.
Thậm chí, nước mắt nóng hổi của cô còn xuyên qua lớp áo sơ mi mỏng mà in dấu trên lồng ngực của anh.
Đẩy hay không đẩy? Cận Kỳ Ngôn do dự mất ba giây.
Anh cau chặt chân mày, sau đó để cho Vân Thủy Dạng tiếp tục ôm, còn mình thì di chuyển về phía trước mấy bước, ấn vào nút khẩn cấp.
“Có người ở đây không? Có hai người đang bị nhốt trong thang máy, tầng 25.”
Lập tức có người đáp lại Cận Kỳ Ngôn.
“Thành thật xin lỗi, chúng tôi biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-moi-cam-cuong-tong-tai-doc-long-yeu/743311/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.