"Sao cậu vẫn còn mặc quần sịp in hình này thế?"
Chân dài của Lục Lê gác ở mép giường, cả người nằm trên giường Khương Nghi, hai tay cầm quần sịp của cậu giơ lên cao ngắm nghía hồi lâu rồi đánh giá đúng trọng điểm: "Nhưng hợp với cậu lắm. Dễ thương ghê."
Khương Nghi: "......"
Cậu yên lặng đưa tay lấy lại quần sịp của mình, Lục Lê buồn bực lẩm bẩm: "Giờ cậu cũng không cho tớ đụng vào đồ của cậu nữa."
Khương Nghi xếp quần lại rồi nói thầm: "Đây là đồ lót mà."
Lục Lê hùng hồn cãi: "Cha tớ nói tụi mình là bạn nối khố, cũng từng mặc chung quần rồi mà, có gì không thể đụng chứ."
Khương Nghi nghiêm mặt nói: "Chú nói bạn nối khố không có nghĩa là mặc chung quần sịp cơ mà."
Đã bao năm trôi qua mà tiếng Trung của Lục Lê vẫn loạn thất bát tao như vậy.
Lục Lê mười mấy tuổi càng thêm hùng hồn: "Người khác thân nhau không mặc chung quần sịp nhưng tụi mình đâu phải người khác, sao không mặc chung được chứ?"
Khương Nghi yên lặng nhìn hắn.
Mấy giây sau, Lục Lê trầm tư nói: "Hình như đúng là không thể mặc chung được. Tớ mặc quần cậu chật lắm. Còn cậu mặc quần tớ sẽ bị tụt xuống mất."
Khương Nghi: "......"
Thấy Khương Nghi không nói lời nào, Lục Lê biết so với quần sịp nhất định Khương Nghi quan trọng hơn nhiều, hắn ngẫm nghĩ một lát rồi nói thêm: "Nhưng nếu cậu bảo tớ mặc thì tớ hóp bụng lại cũng mặc vừa thôi."
Tuy hơi khó chịu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-minh-minh-nuoi/2507039/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.