Gió đêm lạnh lẽo cuốn theo bông tuyết xoay tròn bay vào cổng lớn mở rộng.
Trên đất tuyết mênh mông, vai áo khoác đen của nam sinh đã đọng một lớp tuyết dày.
Nghe tiếng mở cửa, nam sinh tóc vàng im lặng quỳ trên mặt đất chậm chạp ngẩng đầu lên, bàn tay đỏ bừng vì lạnh.
Hắn đưa tay níu cánh cổng, mấp máy môi vài lần mới nói bằng giọng khàn khàn đầy mệt mỏi: "Chú Khương. Cháu muốn nói chuyện với chú được không ạ?"
Ai cũng biết nói những lời chân thành tha thiết.
Nhưng tim người lại không thể moi ra cho người khác thấy.
Vì vậy dù có nói ngàn câu hứa vạn câu thích, muôn vàn từ ngữ đều không thể xua tan nỗi hoài nghi và lo lắng của một người cha về mối quan hệ này.
Thế là hắn dùng cách ngu ngốc nhất nhưng cũng là cách nhanh nhất để người cha trước mặt tin tưởng.
Hắn thật sự dành một trái tim chân thành cho người mình thích.
Không phải hứng thú nhất thời, càng không phải vì thấy mới lạ nên chơi đùa.
Lục Lê không nghĩ quỳ gối trên đất tuyết hơn ba tiếng có thể khiến cha Khương giao Khương Nghi cho hắn.
Hắn cũng không muốn dùng cách này để ép cha Khương đồng ý mối quan hệ của họ.
Hắn chỉ muốn dùng hơn ba tiếng đó để xin cho mình một tấm vé đủ tư cách vào cửa mà thôi.
Một tấm vé để người cha trước mặt tin tưởng hắn thật lòng với mối quan hệ này.
———
Nhiệt độ máy sưởi trong phòng khách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-minh-minh-nuoi/2506905/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.