Lục Lê uống say chuếnh choáng mờ mịt nhớ lại những lời mình nói lúc nhỏ.
Hơn nửa ngày sau hắn mới tìm được mấy mảnh rời rạc từ trong ký ức xa xôi mơ hồ.
Đúng là lúc bảy tuổi Arno có xúi Khương Nghi học tiến sĩ, chỉ ước gì cậu học cả đời.
Còn âm thầm lên mạng tìm hiểu độ tuổi bình quân để học xong tiến sĩ là ba mươi ba tuổi.
Học xong tiến sĩ Khương Nghi đã ba mươi ba tuổi rồi.
Lúc bảy tuổi hắn nghĩ gì nhỉ?
À.
Hắn nghĩ sau ba mươi ba tuổi Khương Nghi mới kết hôn.
Nửa đêm nằm mơ hắn cũng phải cười tỉnh.
"......"
Lục Lê im lặng, đờ đẫn nhìn cây non trong album ảnh.
Ba mươi ba tuổi mới kết hôn.
Giờ hắn chỉ muốn xuyên về lúc đó vả mình mấy cái vì ý nghĩ nửa đêm nằm mơ cũng phải cười tỉnh thôi.
Cha Khương đã ngà ngà say trước bàn ăn lè nhè một hồi mới sực nhớ ra bà cụ còn ngồi trên ghế salon.
Ông giật nảy mình, trong lòng nhất thời lộp bộp, men say lập tức vơi đi quá nửa.
Lúc nãy ông vừa nói bé ngoan kết hôn với thằng nhóc này......
Bà cụ vẫn chưa biết bé ngoan và thằng bé tóc vàng trước mặt yêu nhau.
Nếu biết cháu cưng của mình hẹn hò với một nam sinh thì chỉ sợ thảm cỏ nhà họ Lục đều bị bà cụ này xới tung.
Cha Khương run sợ ngẩng đầu lên, ai ngờ thấy bà cụ híp mắt chống gậy cười khúc khích xem kịch trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-minh-minh-nuoi/2506891/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.