Ông chủ Vương cố nhét mấy lần, thấy tôi thực sự không muốn nhận tấm chi phiếu này thì cũng không nói gì nữa.
Sau khi cơm no rượu say, ông chủ Vương xin phương thức liên hệ của tôi, sau đó hỏi tôi sau này có dự định gì? Muốn đi theo ông ấy không? Ông ấy hứa hẹn chỉ cần là ở trong công ty ông ấy thì chắc chắn sẽ cho tôi chức vị rất cao. Nói trắng ra là ông ấy coi trọng bản lĩnh bắt quỷ của tôi, cho dù tôi không làm gì cũng được, chỉ cần làm cố vấn trên danh nghĩa cho công ty của ông ấy là đủ.
Tôi cười từ chối, nói mình muốn chịu khổ một chút. Nếu lập tức tới công ty ông ấy ngồi trên địa vị cao, lên quá nhanh thì ngã cũng đau. Tóm lại tôi không từ chối triệt để, chỉ nói người trẻ tuổi muốn ra ngoài thăm dò. Ông chủ Vương là người thông minh, chỉ cười chứ không tiếp tục cưỡng cầu.
Sau khi rời khỏi khách sạn, ông chủ Vương đi trước, tôi thở dài một hơi. Kế tiếp nên làm gì? Đương nhiên là tìm chỗ ở tạm thời.
Tôi đi loanh quanh trong nội thành, đến một con đường ở khu đông nội thành. Nơi này có một tấm biển thông báo rất lớn, hầu hết đều là thông tin về phòng cho thuê. Bây giờ tôi cũng coi như có chút tiền, trong thẻ còn hơn một tỷ hai trăm triệu, mua nhà ở nội thành thì đừng mơ, cùng lắm chỉ có thể trả được đợt đầu.
Tôi tìm thật lâu trên biển thông báo, cuối cùng được một nhà. Hai phòng ngủ một phòng khách,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-ma-that-dep-an-mang-dem-tan-hon/1702772/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.