Diệu Nhàn mơ hồ cảm nhận được không khí xung quanh phòng khách lớn có chút không đúng, ánh mắt chị ta liếc nhanh một vòng, sau đó dừng lại ngay vị trí mà tôi đang ngồi. Thiệt là phiền, sao lại nhìn tôi? Tôi giúp được gì cho chị ta chứ?
Chỉ là hiện tại tôi vẫn chưa muốn đối nghịch ra mặt với Diệu Nhàn, nghĩ nghĩ, tôi liền giả vờ đứng ra giải vây cho chị ta.
– Diệu Nhàn… quà mừng của chị quý thật ấy… hay là chị đưa lên cho bác gái trước đi… mình dùng tiệc xong rồi bàn sau vậy.
Diệu Nhàn là người thông minh, nghe tôi nói như vậy, chị ta biết ngay là có vấn đề. Nhưng tiếc là có người không để cho chị ta được yên, chiếc hộp đựng trâm cài vừa được chị ta đặt trên bàn thì ở phía dưới đã có người tò mò mà lên tiếng, hỏi.
– Chiếc trâm cài cuối cùng của Bảo Quý Phi mà cô gái vừa đem đến… này… cô gái tìm được ở đâu vậy?
Nghe có người hỏi đến chiếc trâm cài, Diệu Nhàn có vẻ phấn khích, chị ta vội trả lời.
– Dạ, là con xin nhượng lại của một người chuyên sưu tầm đồ cổ quý hiếm ạ.
Lúc này, mẹ chồng tôi cũng không nhịn được mà tiếp lời:
– Là của ai? Ai lại có vinh hạnh giữ được chiếc trâm cài này vậy Nhàn?
Diệu Nhàn nhận ra được mùi kỳ lạ, nhưng tôi nghĩ là chị ta không thể không trả lời. Phóng lao thì phải theo lao, sự việc diễn ra y hệt như ở kiếp trước, kiểu gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-lon-tro-ve/2578227/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.