Thế Nam đưa tôi đến bệnh viện, tình hình của cậu không ổn, vết bỏng khá nặng, hiện tại các bác sĩ vẫn đang túc trực cấp cứu cho cậu. Người nhà họ Trịnh lần lượt kéo đến, ba mẹ tôi cũng vừa đến, tình hình không hỗn loạn nhưng biểu cảm của tất cả mọi người lại nặng nề vô cùng.
Ngồi chờ được khoảng gần 2 giờ đồng hồ, ba tôi mới đi tới nói với tôi và Thế Nam.
– Hai đứa sắp xếp về trước, có ba mẹ ở đây với cậu là được rồi. Thế Nam ngày mai còn phải đến công ty, không thể ở lại đây lâu được.
Vài người ngồi gần đó nghe ba tôi khuyên như vậy cũng nói thêm vào, bảo Hồng gia nên về trước, có gì ngày mai lại tới bệnh viện thăm cậu sau. Trước sự khuyên nhủ của mọi người, tôi mới khuyên Thế Nam về nhà trước, còn tôi sẽ ở lại, khi nào cậu được ra khỏi phòng cấp cứu thì tôi sẽ về sau. Thế Nam cũng không từ chối, anh biết tôi lo cho cậu, vậy nên anh cũng không phản đối việc tôi ở lại bệnh viện.
Sau khi chào hỏi mọi người, tôi tiễn Thế Nam ra khỏi hành lang khu cấp cứu, đi song song bên cạnh tôi, Thế Nam trầm giọng, hỏi khẽ.
– Có cần anh giúp em điều tra một chút về chuyện của cậu tối hôm nay không?
Tôi nhướn mày nhìn anh, bất an, hỏi.
– Anh cũng nghĩ là có vấn đề?
Thế Nam không gật đầu cũng không lắc đầu, anh chỉ trầm giọng, đáp.
– Dù có vấn đề hay không thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-lon-tro-ve/2578224/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.