Nhìn thấy Thế Nam xuất hiện, lại thấy anh ta dùng thái độ không mấy thân thiện kia để hỏi chuyện, tôi bắt đầu có chút cảm giác bực bội trong người. Không đi tới chỗ Hà Viên nữa, tôi ngồi lại xuống ghế, tôi muốn xem thử xem chồng tôi anh ta sẽ làm cái gì tiếp theo.
Sau khi hỏi một câu như kiểu trách tội, Thế Nam liền đi tới ghế trống để ngồi xuống. Mặt mày anh ta cau có, nghiêm giọng hỏi mẹ mình.
– Mẹ… rốt cuộc lại có chuyện gì? Chẳng phải là mẹ không đồng ý đưa Phúc Bảo cho dú Cúc nuôi sao? Sao bây giờ lại có ý muốn đưa thằng bé cho Ngọc?
Mẹ chồng tôi cũng không tỏ ra trốn tránh hay lo lắng gì. Bà nhìn con trai, đường hoàng mà trả lời:
– Đúng là mẹ không muốn để Phúc Bảo cho dú Cúc nuôi, vì mẹ nghĩ mẹ ruột của nó vẫn còn sống, mà trẻ nhỏ thì cần phải có tình thương của mẹ che chở mới không bị khiếm khuyết về mặt cảm xúc. Nhưng mà cách nuôi dạy Phúc Bảo của con Viên làm mẹ không thấy hài lòng. Thằng nhỏ càng ngày càng bướng, nói không nghe, khuyên không được. Mẹ là bà nội của thằng bé, mẹ có làm ra cái gì thì cũng là vì mẹ lo cho tương lai của cháu nội mẹ thôi mà.
Thế Nam khẽ híp mắt, nghi vấn, hỏi:
– Vậy ý của mẹ là muốn để Phúc Bảo cho Ngọc nuôi? Ngọc nuôi sẽ tốt hơn là Viên?
– Mẹ cũng không muốn như vậy, nhưng nếu con Viên vẫn không dạy được Phúc Bảo, vậy thì chỉ còn cách đưa thằng bé
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-lon-tro-ve/2578180/chuong-7.html