Hoắc Đình Sâm nghe thấy ba chữ “tình nhân nhỏ” xong, mặt mày đen thui.
Cố Chi cười cười: “Anh thấy sao?”
“Tình nhân nhỏ?” Hoắc Đình Sâm đột nhiên trầm giọng hỏi Cố Chi: “Em nói coi có nhỏ không?”
“Hả?” Cố Chi còn chưa phản ứng kịp.
Hoắc Đình Sâm tự tin cười một tiếng, nhướng mày: “Sao?”
Cố Chi cuối cùng cũng hiểu Hoắc Đình Sâm đang định nói cái gì.
Đồ thứ mặt dày không biết xấu hổ.
Cố Chi vì thế mà hơi cúi đầu, nghĩ nghĩ gì đó, rồi lại ngẩng mặt lên, nuốt một ngụm nước miếng, nói: “Hoắc Đình Sâm, anh có biết hồi lúc em mới ở bên cạnh anh, tối nào em cũng ra ban công chờ sao băng, sau đó ước gì với sao băng không?”
“Ước?” Hoắc Đình Sâm không biết vì sao mà tự nhiên Cố Chi đề cập đến chuyện này, cho rằng cô đang nói qua chuyện khác rồi.
“Ừ.” Cố Chi vội vã gật đầu, “Tối nào em cũng ước với sao băng hết đó, mà điều ước lớn nhất của em, chính là anh có thể ….. nhỏ đi một chút.”
“Nếu được thì em sẽ dễ chịu hơn một chút.” Có trời mới biết hồi đó cô sợ đến mức nào, lúc đó còn định bỏ trốn nữa cơ.
Cố Chi vừa dứt lời đã thấy khoé miệng vốn đang cong lên của Hoắc Đình Sâm đã từ từ hạ xuống, mặt anh càng ngày càng khó coi, nụ cười mới nãy biến mất không dấu vết.
Hoắc Đình Sâm nhìn cô, vẻ mặt tràn ngập sự khó tin.
….. Sống lâu như vậy trên đời, anh còn chưa gặp ai như cô!
Hoắc Đình Sâm nghiến răng nghiến lợi: “Cố!! Chi!!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-le-thoi-dan-quoc-tro-minh/1020532/chuong-77.html