Lần này không khí so với ban nãy còn an tĩnh hơn nữa, cả hội trường lặng ngắt như tờ.
Khoé miệng Cố Chi mới nãy còn nhàn nhạt ý cười, nay đã chậm rãi hạ xuống, trên mặt như phủ một tầng sương lạnh.
Trên trán Vương Tử Kỳ gân xanh nổi đầy, không ngừng thở hổn hển.
Hắn rống xong mới nhận ra bản thân vừa mới nói cái gì, nhìn một lượt thấy ai nấy cũng đủ loại biểu cảm.
Hắn vốn xuất thân không tầm thường, từ nhỏ đã quen được cha mẹ nuông chiều, ai gặp cũng chào một tiếng Vương công tử, vậy mà bây giờ, trước mặt bao người lại bị người khác vạch trần bộ mặt thật, mất hết cả mặt mũi, nên nhất thời tức giận mà muốn lôi hết mọi người ra mắng chửi. Đợi đến khi phản ứng kịp rồi thì liền cảm nhận trên trán có cái gì lành lạnh dí vào.
Là họng súng của Trần Thiệu Hoàn.
Vương Tử Kỳ nhận ra đấy là họng súng, cả người liền nổi một tầng mồ hôi lạnh.
Hắn run rẩy, mồ hôi đổ ra ướt cả lưng.
Trần Thiệu Hoàn vừa cầm súng dí vào đầu Vương Tử Kỳ, vừa lướt mắt nhìn khắp hội trường, cuối cùng nhìn về phía Cố Chi và Trần Gia Hoành trên sân khấu.
Y không thể nổ súng, hoặc ít ra là không thể nổ súng ở đây. Nơi này là Thượng Hải, bày ra trò này chỉ để giữ thể diện với khách khứa thôi.
Cố Chi cảm nhận được có bao nhiêu ánh mắt đang đổ dồn lên người mình.
Hoắc Đình Sâm trước kia có dắt cô đi tham gia mấy buổi yến hội, tiệc tùng. Hôm nay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-le-thoi-dan-quoc-tro-minh/1020531/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.