Hoắc Đình Sâm nghe thế liền vòng tay ôm lấy Cố Chi, trong lòng tự nhiên cảm thấy mềm mại hẳn ra.
Anh đưa tay vỗ vỗ lưng cô, biết rằng cảm xúc của cô bây giờ đang không ổn định, vì thế cũng không đi hỏi nguyên nhân ngay mà chỉ trấn an: “Không có chuyện gì nữa rồi.”
Cố Chi chỉ “ừ” một tiếng, vùi mặt vào ngực anh, chưa bao giờ cảm thấy an toàn như lúc này.
Cô ngửi được mùi hương thanh mát trên người anh.
Hai người ôm nhau một lúc lâu, Cố Chi mới hơi nhích ra, ngẩng đầu nhìn anh.
Hoắc Đình Sâm cũng cúi đầu xuống nhìn cô.
Mặt mày vẫn cau có hung dữ, nhưng mà Cố Chi lúc này là tức giận đến mức khiến người khác sợ hãi, còn bây giờ chỉ còn lại một vẻ vô cùng đáng yêu.
Anh cười cười, nhặt túi xách của cô ở dưới đất lên, sau đó kéo tay cô ngồi xuống sô pha.
Cố Chi ngồi xuống liền nói: “Em không nhận phụ thân nữa.”
Hoắc Đình Sâm không ngờ nguyên nhân khiến cho cô tức giận lại là vì Trần Gia Hoành, vô cùng ngạc nhiên mà hỏi: “Sao lại thế?”
Anh cảm thấy rằng nhìn sơ cũng nhận ra Trần Gia Hoành yêu thương đứa con gái bảo bối khó khăn lắm mới tìm lại được, cưng sủng đến tận trời, vậy mà giờ lại khiến cho Cố Chi tức giận đến mức không muốn thừa nhận quan hệ giữa hai người nữa.
Cố Chi: “Em không thích bị người khác dùng cái cớ là muốn tốt cho em mà quyết định mọi chuyện khác cho em, một chút cũng không thích.”
Hoắc Đình Sâm đợi cô nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-le-thoi-dan-quoc-tro-minh/1020527/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.