Thủy Nguyệt Hồ suốt 4 năm qua đều phản chiếu nỗi nhớ nhung trong lòng nàng. Mỗi khi qua đây nàng đều dừng lại soi bóng mình trong ký ức. Mỗi lần như vậy nàng đều thấy mình đã cao thêm một chút, tóc dài ra một chút. Nàng đã thành một thiếu nữ nhưng người ấy sao vẫn không quay lại.
Một miềng ngọc bội rớt ra ngoài áo Xương Ngập. Máu cũng chảy ra thấm đỏ mũi đoản đao. Tiểu Bạch như người mất hồn chăm chú nhìn vào miếng ngọc đeo trên cổ Xương Ngập, lại chăm chú nhìn vào mặt hắn. Nàng nhận ra khuôn mặt quen thuộc này không hề thay đổi.
“ Hoàng ca!”
Mái tóc đen óng dừng giữa khoảng không, nàng tâm thần rối loạn tay đã buông chuôi đoản đao ra, thanh đoản đao vô lực rơi xuống đất.
- Hoàng huynh! Huynh đã trở lại! Huynh thật sự đã trở lại rồi.
Nàng nói với Xương Ngập còn đang bàng hoàng chưa nhận ra mình:
- Muội là Tiểu Bạch!... Tiểu Bạch.
Xương Ngập có phần bàng hoàng rồi cũng nhận ra nét mặt quen thuộc của cô bé 4 năm trước đã cứu chàng trong rừng thủy sinh.
- Tiểu Bạch muội đã lớn thế này rồi sao!
Nãy giờ hẳn vì trận giao đấu căng thẳng lại không dám nhìn thẳng vào nàng nên đã không nhận ra .
Ngọc Dung cũng không kém chút phần bàng hoàng về chuyện vừa sảy ra. Nàng cơ bản cũng không hiểu nguyên do đầu đuôi câu chuyện. Chỉ hậm hực, bực tức nói một mình.
“ Thiên Tử ! Ngươi thật đáng ghét…Thiên Tử xưa nay đều phong tình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-lam-tinh-hai/2753333/quyen-1-chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.