Sau khi mọi việc trong khách trọ trở lại bình lặng, Xương Ngập cũng vội kéo tay áo Ngọc Dung rời đi. Lần này hai người cùng trốn khỏi Đào Hoa Đảo tới đây, trên đường đi không ít lần Xương Ngập đã kéo tay nàng đi như thế. Ban đầu nàng còn đỏ mặt ngại ngùng, giờ cũng đã thành quen, chỉ có điều mỗi lần bị hắn cầm tay trống ngực lại đập rất mạnh. Xương Ngập cơ bản chưa cảm nhận được thứ tình cảm đang nảy sinh trong lòng nàng. Tuy vậy hắn đều rất lấy làm vui vẻ.
Xương Ngập cất bước đi nhanh chen trong đám người trên phố, Ngọc Dung theo hắn nãy giờ cơ hồ cũng đã thấm mệt , thắc mắc hỏi:
- Ngô Ca…! Tiểu cô nương đó là ai…? Mà sao mỗi lần gặp cô ấy huynh đều như gặp tà vậy?
Xương Ngập toan dừng lại giải thích nhưng trên phố người qua lại rất nhiều thấy không tiện bèn nói:
- Ta sẽ giải thích sau!
Ngọc Dung cũng không thắc mắc thêm , chỉ hỏi:
- Chúng ta đi đâu bây giờ?
Hắn nghiêm trọng nói:
- Chúng ta đến Tế Giang!
Hắn lại cắm mặt bước đi! Lúc này bước chân Ngọc Dung cũng đã không còn kịp, hắn mới bất giác nhận ra rằng mình vẫn cầm tay nàng từ khi rời khỏi khách trọ. Hắn dừng lại một khắc phát hiện ra rằng bàn tay nàng rất ấm và đã thấm ướt cả mồ hôi. Hắn có một thoáng buồn rồi lại trở về nghiêm nghị, khẽ bỏ bàn tay nhỏ nhắn đó ra, bước nhanh về phía trước.
Ngọc Dung có chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-lam-tinh-hai/2753328/quyen-1-chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.