Chương trước
Chương sau
Âu Dương Siêu gật đầu, rồi ngấm ngầm vận công lực vào hai bàn tay nhằm hai cây cổ thụ kia tấn công luôn.

Liền có một luồng gió mạnh và nóng nhắm hai cây đó lấn tới. Chưởng lựccủa chàng là một môn nội gia tối cao oai thế trông rất tầm thường, nhưng thực tế mạnh vô cùng, nên chưởng của chàng vừa phát ra chưởng phong vừa lấn át tới, hai cây nọ đã kêu răng rắc mấy tiếng rồi đổ ngay luôn vềphía đàng trước. Đứng cách ba trượng mà chàng đánh đổ được hai cây cổthụ như vậy, đủ thấy chưởng lực của chàng mạnh đến đâu.

Đoàn Bân với Quyên Quyên hai người, đều là môn đồ của võ lâm kỳ nhân nội công rất thâm hậu, nhưng cả hai cũng không ngờ nội công và chưởng lựccủa tam đệ mình lại lợi hại hơn thế, nên hai người vừa kinh hãi vừa mừng rỡ vô cùng.

Lão đạo sĩ thấy chưởng lực của chàng oai mãnh như thế, trong lòng mừngrỡ vô cùng, nhưng mặt vẫn làm ra vẻ nghiêm nghị, không khen ngợi nửalời, lão chỉ khẽ gật đầu một cái, với giọng lạnh lùng nói :

- Không ngờ Võ lâm Tam tuyệt đã luyện được thành công Kiêu Dương thần công rồi!

Âu Dương Siêu quay lại hỏi đạo sĩ rằng :

- Chưởng lực của Siêu nhi có được không?

Lão đạo sĩ gật đầu đáp :

- Tạm được thôi, vì hãy còn thiếu hỏa hầu.

Âu Dương Siêu tưởng chưởng lực của mình mạnh như thế, thế nào cũng đượcbác đạo sĩ khen ngợi, ngờ đâu ông ta lại trả lời một cách dửng dưng nhưvậy, chàng thất vọng vô cùng, rầu rĩ cúi đầu xuống.

Đoàn Bân với Quyên Quyên nghe thấy đạo sĩ nói như vậy, cũng bất bình hộtam đệ, đều cho đạo sĩ thị mình già nua, kẻ cả vô ý nói ra như vậy vàcũng muốn để tỏ công lực của mình tinh thâm hơn người, nếu không nể mặtÂu Đương Siêu thì hai người đã chất vấn lại lão đạo sĩ rằng: công lực và hỏa hầu của đạo trưởng cao thâm như thế nào mà lại khinh thường tam đệcủa chúng tôi như thế, đạo trưởng có giỏi ra tay đánh thử xem, có đánhgẫy được hai cây cổ ấy không?

Âu Dương Siêu vẫn cứ rầu rĩ cúi đầu xuống không nói nửa lời, đạo sĩ thấy vậy đột nhiên cười ha hả và nói :

- Siêu nhi, cháu buồn ư?

Âu Dương Siêu vẫn không đáp.

- Tại sao cháu lại cúi gầm mặt xuống không nói năng gì như thế?

Âu Dương Siêu thấy lão đạo sĩ hỏi như vậy không dám cúi đầu nữa, từ từngẩng mặt lên nhưng hai má của chàng đã đẫm lệ. Lão đạo sĩ thấy vậy kinh ngạc hỏi lại :

- Ủa! Cháu khóc đấy ư?

Âu Dương Siêu khẽ đáp :

- Siêu nhi thấy buồn lòng lắm!

Quyên Quyên đứng cạnh, không sao chịu nhịn được nữa, liền xen lời nói :

- Sự thực công lực của tam đệ chúng cháu thâm hậu và oai mãnh như thế mà đạo trưởng còn chê là thiếu hỏa hầu như vậy, tam đệ không buồn lòng sao được.

Lão đạo sĩ mỉm cười nhìn Quyên Quyên hỏi lại :

- Cô nương bảo tôi không nên bảo y như thế hay sao?

- Tất nhiên rồi.

Quyên Quyên gật đầu và không nghĩ ngợi gì hết, trả lời lão đạo sĩ, đồng thời, nàng lại còn hỏi ông ta tiếp :

- Đạo trưởng bảo tam đệ hãy còn thiếu hỏa hầu, nhưng đạo trưởng liệu có thể đỡ nổi một chưởng của tam đệ không?

Âu Dương Siêu thấy Quyên Quyên không cân nhắc gì hết, dám lên tiếng thửthách bác đạo sĩ già như vậy chàng hãi sợ vô cùng, vội gọi :

- Nhị tỷ..

Lào đạo sĩ nghe nói, mặt hơi biến sắc, nhưng lại cười ha hả ngay và đáp :

- Tuy cô nương vô lễ với bần đạo nhưng vì là nghĩa tỷ của Siêu nhi nên bần đạo cũng lượng thứ cho cô, nhưng...

Nói tới đó, ông ta liền sầm nét mặt lại, nói tiếp :

- Trước khi cô nương chưa biết bần đạo là ai thì tốt hơn hết cô nương đừng có coi thường ông già bà cả như vậy.

Quyên Quyên cười khanh khách hỏi lại :

- Thế đạo trưởng là ai?

Lão đạo sĩ bỗng cười khà một tiếng rồi nói :

- Bần đạo là ai rồi cô sẽ biết.

Quyên Quyên định hỏi thêm, thì Đoàn Bân đã lôi tay áo nàng, ra hiệu bảo nàng đừng hỏi nữa.

Đoàn Bân ngăn cản Quyên Quyên xong, liền vái chào lão đạo sĩ mà xin lỗi :

- Thưa lão bá, nhị muội cháu vì quá thương tam đệ cho nên vô lễ với lãotiền bối như vậy, tiểu bối xin vái chào lão tiền bối và mong lão tiềnbối tha thứ cho nhị muội.

Lão đạo sĩ cười ha hả đáp :

- Đoàn hiền diệt khỏi cần phải xin lỗi hộ cô ta như thế nữa, ý muốn của cô ta như thế nào, có phải lão không biết đâu.

Nói tới đó, ông ta quay lại hỏi Âu Dương Siêu :

- Siêu nhi, có phải khi cháu vận công lấy sức thường thường vẫn thấychân lực ở khắp người mình không sao nghênh tụ lại được và chân khí cứthấy nặng nề xuống bên dưới phải không?

Âu Dương Siêu vội gật đầu đáp :

- Bác nói không sai, quả thật Siêu nhi có thấy hiện tượng đó, tại sao bác lại biết thế?

- Vừa rồi lão trông thấy cháu vận công lấy sức, vẻ mặt đã hiện ra tình trạng đó.

Âu Dương Siêu nghe nói, nghĩ thầm:

“Thật không ngờ bác đạo sĩ già lại là một tay nội gia cao thủ, võ côngcao siêu không thể tưởng tượng được, chỉ trông vẻ mặt của ta mà đã biếtđược chân lực ở trong người ta không sao ngưng tụ được, chỉ một điểm này cũng đủ thấy võ công của ông ta cao siêu như thế nào và kinh nghiệmgiàu biết bao, ta ngu xuẩn thật, gần gũi ông ta sáu bảy năm liền màkhông biết ông ta có võ công cao siêu đến thế”.

Nghĩ đoạn, chàng liền lên tiếng hỏi :

- Bác có thể dạy Siêu nhi cách nhận xét như thế mà dạy cho Siêu nhi làm thế nào người mới nghênh tụ lại được chân khí không?

- Võ lâm Tam tuyệt, mỗi người đều luyện nội công bảy tám chục năm, cônglực của anh em họ có thể nói là vô địch thiên hạ được, họ đã dồn hếtchân lực của họ vào người cháu, tuy cháu có một công lực mạnh khônlường, trong một thời gian ngắn ngủi đã trở nên một cao thủ tuyệt thế,nhưng vì Tam tuyệt truyền thụ cho cháu đầu đuôi có ba ngày trời, như vậy cháu làm sao lãnh hội được hết tinh hoa của võ học thượng thừa, nếukhông có đủ thời gian thích hợp để vận công điều thức, nên có một bộphận chân lực truyền vào trong người cháu chưa thể dung hòa được vớichân khí ở trong người, nên mới có hiện tượng như vậy, nếu lúc ấy, cháu ở lại trong thung lũng theo tâm pháp nội ứng điều tức, để cho bộ phậnchân lực đó dung hòa với chân khí của bản thân mình rồi tiến tới một mức quên cả mình với mọi vật ở chung quanh, lúc ấy mới là thần hội với ý,thì công lực của cháu bấy giờ đã đạt tới mức tam hoa tụ đỉnh, ngũ khítriều nguyên, vô thượng huyền công rồi.

Quyên Quyên bỗng xen lời hỏi.

- Thưa đạo trưởng, nếu bây giờ tam đệ lại tĩnh tọa bảy ngày vận thức hành công như thế còn kịp không?

Lão đạo sĩ lắc đầu đáp :

- Hiện giờ vận thức hành công tuy vẫn còn kịp, nhưng phải tốn nhiều thời gian hơn, chứ bảy ngày, thì không sao luyện nổi.

Quyên Quyên lại hỏi tiếp :

- Nếu vậy, phải bao nhiêu ngày mới được?

- Phải bảy lần bảy bốn mươi chín ngày, vì Võ lâm Tam kiệt luyện KiêuDương thần công nên trong người Siêu nhi bây giờ có nhiệt độc của DươngHỏa, lúc hành công Dương Hỏa đó bốc lên đau khổ lắm, chắc y không chịunổi đâu.

Nói tới đó lão đạo sĩ tỏ vẻ nghiêm nghị như một người cha và nói tiếp :

- Tốn công bốn mươi chín ngày như vậy không khó chỉ khó ở chỗ là DươngHỏa bốc lên rất nguy hiểm, nếu không có cách chịu đựng có khi Dương hỏathiêu cháy trái tim mà chết cũng nên.

Quyên Quyên lại hỏi một cách rất ngây thơ rằng :

- Nếu vậy cứ để yên như thế không được sao? Hà tất phải luyện tập như thế làm gì nữa.

- Nếu để yên như vậy không luyện, Siêu nhi có thể sống được mười năm nữa là cùng.

Quyên Quyên nghe nói giật mình kinh hãi, nhìn thẳng vào mặt lão đạo sĩ rồi hồi hộp hỏi tiếp :

- Tại sao thế?

- Sư phụ của cô nương không giảng giải cho cô nương hay sao. Một ngườicó võ công thượng thặng công lực chân lực không ngưng tụ được, hay không phát tiết ra được, thì thế nào cũng ảnh hưởng đến khí huyết lưu hành,mỗi ngày khí huyết bị cản trở như vậy một chút, rồi lâu dần huyết quảnbị cứng đờ máu không sao lưu thông đều được nữa, như thế thì làm sao màsống được.

Lôi Âm thần ni là người nội công đã luyện tới mức thượng thặng và cũnglà kỳ nhân của đương thời, Quyên Quyên là môn đồ duy nhất của bà ta, tất nhiên nàng phải biết những điều quan trọng ấy nhưng vì nhất thời mảinói chuyện, nàng quên hẳn đi đấy thôi. Bây giờ nàng nghe thấy lão đạo sĩ nói như vậy, lo âu vô cùng, mặt tỏ vẻ hoảng sợ nhìn lão đạo sĩ hỏi tiếp :

- Như vậy biết làm sao bây giờ đây?

Đoàn Bân đứng sát cánh với Quyên Quyên. Tuy không không lên tiếng nhưngnghe thấy lão đạo sĩ nói như vậy chàng cũng hoảng sợ không kém gì QuyênQuyên, nhưng chàng là người thông minh và lại rất trầm tĩnh, nên chỉđứng yên đó mà để ý nghe thôi, đồng thời chàng đã quan sát biết lão đạosĩ tàn phế này, võ công đã luyện tới mức cao siêu khôn lường đồng thờilại nhận xét thấy ông ta với tam đệ của mình ắt phải có sự nên quan rấtmật thiết nên ông ta mới coi tam đệ của mình như con cháu nhà vậy.

Ông ta đã có sự liên quan với tam đệ như thế mà bây giờ lại biết rõ tamđệ đang bị nguy như vậy, mà sao không thấy ông ta lo âu gì cả? Như vậy,tất nhiên ông ta phải nghĩ ra được cách cứu chữa cho tam đệ rồi.

Tuy Đoàn Bân nghĩ như vậy, nhưng vẫn lo cho Âu Dương Siêu, vì chàng giàu kinh nghiệm hơn, nên vẫn làm ra vẻ thản nhiên, chứ không có thái độhoảng sợ như Quyên Quyên.

Trong lúc Quyên Quyên với Đoàn Bân lo âu vô cùng, thì trái lại Âu DươngSiêu lại bình tĩnh và thản nhiên hết sức, hình như chàng ta không sợchết thì phải.

Thì ra đang lúc này, chàng rất yên chí vì nhận thấy với mười năm đó thừa đủ thì giờ cho chàng đi trả thù cho mẹ và cho ba vị sư phụ rồi.

Lão đạo sĩ thấy Quyên Quyên tỏ vẻ lo âu như vậy, liền cười ha hả và hỏi :

- Cô nương lo âu như thế làm chi? Siêu nhi còn sống được mười năm nữa,như vậy các người được chung đụng với nhau mười năm, lâu như thế khôngđủ hay sao?

Quyên Quyên là người rất thông minh nghe thấy lão đạo sĩ nói vậy, nàng đã hiểu ý liền, nét mặt đỏ bừng, hờn giận đáp :

- Bác đạo sĩ già này xấu bụng lắm, người ta nói chuyện đứng đắn, bác lại cứ nói bông, cháu không nói chuyên với bác nữa đâu!

Nói xong nàng làm ra vẻ giận dữ quay mặt đi. Lão đạo sĩ thấy Quyên Quyên ngây thơ như vậy lại lớn tiếng cười ha hả.

Đoàn Bân thấy cũng không sao nhịn được, liền cười theo, chỉ có Âu DươngSiêu là không cười thôi và cũng không lo âu gì cả. Đoàn Bân đi tới bênchàng, rất quan tâm khẽ hỏi :

- Tam đệ đang nghĩ gì thế?

Âu Dương Siêu vẫn bình tĩnh như thường tủm tỉm cười đáp :

- Không, đệ có nghĩ gì đâu!

Lão đạo sĩ thấy vậy mỉm cười, nhìn chàng và hỏi :

- Siêu nhi, cháu rầu rĩ phải không?

Âu Dương Siêu lắc đầu đáp :

- Không.

Quyên Quyên đi tới cạnh chàng, tỏ vẻ ai oán thở dài một tiếng, rồi nũng nịu nói :

- Tam đệ, có phải đệ nghe thấy bác đạo sĩ già nói như vậy trong lòng thấy khó chịu lắm phải không?

Âu Dương Siêu nhìn mặt Quyên Quyên đẹp như hoa nở vội mỉm cười đáp :

- Trong lòng của tiểu đệ bây giờ rất bình tĩnh, trái hằn với sự tưởng tượng của nhị tỷ.

Đoàn Bân nghe thấy chàng nói như vậy, đã biết tâm ý của chàng, nên thở dài một tiếng và đỡ lời :

- Tam đệ, ngu huynh biết rõ tâm sự của hiền đệ, lúc này có phải hiền đệquá lo âu mà hóa ra bình tĩnh phải không? Và đồng thời, hiền đệ đã nghĩxong kế hoạch sẽ lợi dụng thời gian mười năm đó để làm những việc gì, vì thế mà hiền đệ mới không cần lo âu rầu rĩ nữa phải không?

Thấy Đoàn Bân đoán trúng tâm sự của mình Âu Dương Siêu rât ngưỡng mộ chàng ta, liền cười lớn mà đáp :

- Đại ca thông minh thật, đại ca đoán không sai tí nào, vừa rồi tiểu đệđã quyết định xong, lợi dụng trong mười năm đó thế nào cũng trả thù được cho cha mẹ, diệt được Tống Sĩ Long để hoàn thành nguyện vọng cho ba vịân sư.

Nói tới đó, chàng lại vui vẻ nói tiếp :

- Người ta sống ở trên đời giỏi lắm chỉ sống được trăm năm là cùng? Rốtcuộc vẫn chết, nhưng khi chết mà được an nhàn không bận tâm gì cả, thìcòn gì sung sướng bằng, cho nên tiểu đệ nhận thấy sống được mười năm như thế cũng đã đền ơn cho cha mẹ và ba vị ân sư, nên đệ nhận thấy đầy đủlắm, như thế chả là may mắn là gì.

Đoàn Bân và Quyên Quyên nghe thấy chàng ta nói như vậy liền rầu rĩ lẳnglặng không nói gì cả, cả hai cùng có một ý niệm mà từ trước tới naykhông hề nghĩ tới bao giờ:

“Nếu chàng chết, khi nào thiếp còn sống làm chi!”

Lão đạo sĩ cười ha hả một hồi rồi nói tiếp :

- Bạn Âu Dương Đơn có con như vậy thì thật chết cũng yên dạ và không còn ân hận gì nữa.

Nói xong, ông ta nhìn Đoàn Bân và hỏi :

- Đoàn hiền diệt có mang theo Băng Phách hoàn của lệnh sư luyện chế không?

Đoàn Bân vội đáp :

- Có.

Nói xong chàng ta lấy một cái hộp bằng ngọc nho nhỏ trong túi ra, hai tay cầm đưa cho lão đạo sĩ và hỏi :

- Thưa bác, tất cả chỉ có năm viên thôi, không biết chỗ thuốc này có đủ dùng không?

Lão đạo sĩ thấy chàng hỏi như thế bèn hỏi lại :

- Hiền diệt có biết lão định dùng nó làm chi?

Đoàn Bân mỉm cười đưa mắt nhìn Âu Dương Siêu một cái rồi trả lời :

- Cháu đoán chắc thế nào cũng dùng cho tam đệ phải không?

Lão đạo sĩ vừa gật đầu vừa cười :

- Mấy viên này đủ rồi!

Nói xong, ông ta bỏ hộp thuốc vào trong túi, rồi chạy lại nói với Âu Dương Siêu tiếp :

- Siêu nhi, bây giờ cháu lấy lá cờ báu ra biểu diễn Toàn Phong bát thức cho bác xem.

Âu Dương Siêu gật đầu vâng lời, vội nhảy ra ngoài xa hơn hai trượng thòtay vào túi lấy lá cờ Truy Hồn ra, rồi chắp tay vái chào lão đạo sĩ vàcung kính nói :

- Xin bác chỉ điểm cho!

Nói xong, chàng tay phải cầm cờ, giơ lên khẽ phất một cái liền có luồngánh sáng vàng làm lóe mắt mọi người, rồi chàng giở luôn Toàn Phong bátthức ra. Mọi người bao chặt lấy chàng và có tiếng gió kêu vù vù, oai lực vừa mạnh vừa nóng tới ngoài xa hai trượng. Lão đạo sĩ trợn con mắt độcnhất lên xem không hề chớp nháy chút nào, sở dĩ ông ta chăm chú nhìn như vậy là để xem thế cờ của Âu Dương Siêu biểu diễn có thế nào sai lầm hay khác hẳn Kỳ Tuyệt Cầu Thiên Khánh biểu diễn năm xưa không.

Âu Dương Siêu biểu diễn xong, liền ôm cờ đứng yên rồi cung kính chào lão đạo sĩ và nói :

- Siêu nhi đã thất lễ.

Chàng vừa nói dứt thì trong bụi cây ở bên phải, cách đó chừng năm trượng bỗng có người cười ha hả và nói :

- Toàn Phong bát thức quả là oai lực tuyệt luân!

Bốn người nghe nói đều giật mình kinh hãi, bảy con mắt đều nhìn cả vềphía đó. Bốn người liền thấy một ông già mặt trắng không râu, trông rấtthanh tao, thủng thẳng bước ra.

Lão đạo sĩ vừa trông thấy ông già đã cười ha hả và lớn tiếng nói :

- Bần đạo tưởng là ai, thì ra quân tử giả hiệu đã tới đây rồi chẳng lẽmiếu đổ nát như thế này mà bạn cũng không chịu buông tha định đến đâychiếu cố phải không?

Nói xong, ông ta cười ha hả.

Ông già nọ nghe thấy lão đạo sĩ nói như vậy ngạc nhiên vô cùng, đưa mắt nhìn lão đạo sĩ một hồi lại hỏi tiếp :

- Ngài là ai...?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.