Lúc hai người đến đó thì đã thấy một chiếc xe ngựa đậu sẵn bên đường, hai tiểu đồng của Tần Phương Xuyên ngồi trước xe, một đứa cầm roi ngựa, đứa còn lại ngó nghiêng quan sát, phất tay gọi: “Trình minh chủ.”
Màn xe bị xốc lên, ánh mắt Tần Phương Xuyên dừng trên thân hai người, đảo qua Trình Mạc thì châm chọc: “Trình minh chủ có vẻ thoải mái nhỉ.”
Trình Mạc nghe thấy thì vành tai ửng đỏ nhưng hắn cũng không phản bác, bước lên vài bước nhìn vào xe, “Thư Trường Hoa đâu?”
Tần Phương Xuyên đáp: “Sư huynh bảo chúng ta đi trước, đêm nay tìm nơi ngủ trọ ở trấn trên, y sẽ đến thẳng khách điếm tìm chúng ta.”
Trình Mạc nhịn không được lo lắng, hỏi: “Y không sao chứ?”
Tần Phương Xuyên lạnh lùng đáp: “Làm sao ta biết được?”
Tử Tiêu ở phía sau Trình Mạc đỡ hắn lên, “Xuất phát đi.”
Trình Mạc thuận thế nhấc chân bước vào trong xe, rồi Tử Tiêu mới nhẹ nhàng tiến vào.
Thùng xe vừa đúng kích thước bình thường, dưới cửa sổ xe là hai băng ghế không dài lắm. Tần Phương Xuyên ngồi phía đối diện Trình Mạc và Tử Tiêu, gõ lên vách thùng xe, nói: “Đi thôi.”
Tiểu đồng vâng dạ, đánh ngựa xuất phát.
Trong xe, Tần Phương Xuyên im lặng không lên tiếng, ánh mắt lạnh lẽo vẫn chăm chú đánh giá Trình Mạc. Trình Mạc bị y nhìn chòng chọc đến khó chịu, mà Tử Tiêu thì lại nhắm mắt dưỡng thần, hắn đành phải quay đầu trông ra ngoài cửa sổ xe.
Tâm trạng Trình Mạc lúc này đã khá lên rất nhiều, hắn nhìn cảnh sắc tươi đẹp ngoài cửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-lam-minh-tu-mat-ky-su/48099/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.