Lúc này, bên ngoài sân bỗng nhiên truyền đến thanh âm ồn ào, có tiếng người hô to: “Mau đi lấy nước!”
Thư Trường Hoa từ trên giường đứng dậy, nép bên khung cửa nhìn ra ngoài, đè giọng nói: “Có kẻ phóng hỏa!”
“Phóng hỏa?” Trình Mạc cũng đứng lên.
Thư Trường Hoa mặc quần áo, chộp lấy tấm mặt nạ da người dán lại lên mặt, “Ta phải đi xem.”
Trình Mạc cũng mặc quần áo vào, “Ta cũng đi.”
Thư Trường Hoa không chờ hắn, y đẩy cửa, nhanh chóng nhảy ra ngoài sân.
Trình Mạc vốn định đuổi theo y nhưng hắn chợt nhớ ra Tử Tiêu còn bị dược của Tần Phương Xuyên làm mê man, thế là hắn vội đi qua, đẩy ra cánh cửa phòng cách vách.
Tử Tiêu vẫn xếp bằng, nhắm mắt, ngồi đả tọa trên giường, trong lúc nhất thời khó mà nhận ra y có phải đang ngủ hay không.
Trình Mạc quỳ gối bên người Tử Tiêu, bắt lấy cánh tay y nhẹ lay, “Tử Tiêu?”
Tử Tiêu không đáp lại.
Trình Mạc lay mạnh hơn một chút, kề môi bên tai Tử Tiêu la lớn: “Tử Tiêu, ngươi tỉnh tỉnh, ta là Trình Mạc đây!”
Tử Tiêu cuối cùng cũng chậm rãi mở mắt.
Trình Mạc nhìn Tử Tiêu mở mắt ra, hắn thấy hơi khẩn trương, không khỏi nắm chặt tay Tử Tiêu hơn.
Tử Tiêu nhìn Trình Mạc, hỏi: “Sao vậy?”
Trình Mạc đáp: “Có người hạ dược lên người ngươi, ngươi…… Hiện tại thế nào?”
Tử Tiêu lầm bầm: “Sao?”
Trình Mạc có chút lo lắng nhìn Tử Tiêu.
Tử Tiêu nhắm mắt vận công, rồi mới trả lời: “Không sao.”
Trình Mạc đứng lên, “Bên ngoài hình như bị phóng hoả, ta muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-lam-minh-tu-mat-ky-su/48098/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.