Trình Mạc và Tử Tiêu quyết định xong, cả hai cùng cưỡi ngựa xuất phát từ Thành Đô chạy tới Tô Châu. Từ đây đến đại hội luận võ kén rể còn hơn một tháng, thời gian vừa đủ. Có thể cùng Tử Tiêu phóng ngựa giang hồ như vậy, tâm tình Trình Mạc tốt lên rất nhiều.
Chỉ là trên đường đi, kỳ hạn mười lăm ngày đã tới, dâm tâm cổ lại bắt đầu thức tỉnh, dẫn phát huyết khế.
Khi đó sắc trời đã tối muộn, hai người đang định qua đêm trong rừng. Tử Tiêu vừa đốt lửa xong thì đột ngột bị Trình Mạc ôm lấy từ phía sau, nghe được Trình Mạc ấp a ấp úng: “Ta……”
Tử Tiêu cảm giác được phân thân giữa hai chân Trình Mạc nhếch lên để trên lưng của y, y vươn tay giữ chặt cổ tay Trình Mạc, tay kia thì dần đến phía sau, nắm cánh mông Trình Mạc. Nhất thời nghe được Trình Mạc thở mạnh một tiếng.
Ở đây là vùng hoang vu dã ngoại, Trình Mạc không tiện cởi sạch quần áo, chỉ cởi quần, đôi chân dài quang lỏa, mà phong cảnh giữa hai chân thì được vạt áo che dấu, như ẩn như hiện.
Tử Tiêu dựa lưng vào thân cây, Trình Mạc dựa trên người y, chôn mặt ở đầu vai y, một bàn tay của Tử Tiêu chạm đến vạt áo Trình Mạc, bắt lấy hạ thể hắn mà nhẹ nhàng xoa bóp, Trình Mạc chỉ có thể vô lực ôm Tử Tiêu thở dốc.
Trình Mạc được Tử Tiêu lấy tay an ủi, nhưng cảm giác vẫn chưa đủ, nhịn không được lung lay mông, rên rỉ: “Tử Tiêu, mau vào.”
Tử Tiêu vươn tay đánh một cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-lam-minh-tu-mat-ky-su/48095/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.