Qua một đêm, khi Trình Mạc tỉnh lại, hắn thấy mình vẫn đang nằm trong lòng Thư Trường Hoa. Thư Trường Hoa đã sớm tỉnh dậy, ngón tay đang đùa bỡn mái tóc của hắn. Y thấy hắn trợn mắt, khóe miệng liền câu ra một nụ cười.
Trình Mạc bỗng nhiên cảm thấy có chút ngượng ngùng, nhưng không tránh né đi đâu được, hơi hơi đỏ mặt.
Thư Trường Hoa cợt nhả: “Nương tử, còn không nói sớm an với vi phu.”
Trình Mạc lui một chút, ngồi dậy đi mặc y phục.
Thư Trường Hoa từ phía sau muốn ôm lấy hắn, lại nghe Trình Mạc nói: “Hôm nay liền đi.”
“Nga?” Thư Trường Hoa ngừng lại động tác, “Đi đâu?”
Ngón tay Trình Mạc buộc lại vạt áo: “Đi Ngọc Khê, tìm cổ vương.”
Thư Trường Hoa buông Trình Mạc ra, khẩu khí trầm xuống: “Ý tưởng không sai, nhưng ngươi có tìm cổ vương cũng chẳng làm được gì đâu.”
Trình Mạc nhìn về phía y, “Dù sao cũng phải thử qua một lần mới biết được có thể hay không thể.”
Thư Trường Hoa nói: “Dâm tâm cổ độc không thể giải.”
Trình Mạc hạ mắt, “Ta không tin ngươi.”
Thư Trường Hoa vươn tay nắm lấy tay hắn, “Vi phu có khi nào lừa gạt ngươi chưa?”
Trình Mạc tránh khỏi bàn tay y, “Hôm qua ngươi mới nói, ngươi ít nhiều có hiểu biết về cách giải cổ độc.”
Thư Trường Hoa lặng yên một lát, thở dài nói: “Vì sao muốn đi tìm cổ vương?”
Trình Mạc đáp: “Ngươi nói dâm tâm cổ là do cổ vương sinh ra, có lẽ ──”
Trình Mạc tiếp tục: “Ta nói rồi, trừ phi ta thử qua, bằng không thì không có gì là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-lam-minh-tu-mat-ky-su/48094/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.