Chương trước
Chương sau
Nhạc Châu, vốn là một nơi rất đẹp, đã từng có biết bao thi nhân làm thơ ca ngợi thắng cảnh tuyệt đẹp này.

Đến Nhạc Châu mà không lên Nhạc Dương lầu ngắm Động Đình hồ thì coi như là chưa đến Nhạc Dương.

Bên dưới Nhạc Dương lầu, một đội xe ngựa đi qua, khiến cho dân chúng một phen nghị luận. Đội xe này đơn giản nhưng không lớn, nói vậy không phải là đại phú hộ nào đó, nhưng đoàn tùy tùng có đến hơn hai mươi người, ai cũng cao lớn tráng kiện, đội nhóm chỉnh tề, khí thế uy vũ, chắc chắn không phải người bình thường.

Đội xe chạy rất nhanh, như đang có việc gấp. Sau khi đi qua Nhạc Dương lầu, họ lại tiếp tục phi nước kiệu, rất nhanh đã biến mất trong mắt mọi người.

Rời xa nơi phồn hoa ầm ĩ của thị tập, đến Lệ Thanh sơn, gần Động Đình hồ, nơi đó có mấy gian nhà tranh. Trong cơn mưa lất phất, gian nhà tranh như tỏa khói mờ mờ ảo ảo, ngoài tiếng mưa rơi rả rích ra, nơi đây không có một tiếng động nào, tạo nên một cảm giác độc lập với thế giới bên ngoài.

Song, sau đó không lâu, tiếng móng ngựa nện trên nền đất đã đánh vỡ sự bình yên này. Ở cổng sơn ao, hơn hai mươi nhân mã cùng hai cỗ xe ngựa đã đứng đó. Lúc này, xe ngựa phía trước có người vén rèm lên, lộ ra khuôn mặt tuấn mỹ vô cùng, sau khi nhìn địa thế sơn ao, có chút nhăn mi lại, nháy mắt, hắn nhướn mi, ngồi trong xe cao giọng gọi: “Lợn chết, ở nhà thì lăn ra đây cho ta!”

Thanh âm truyền đi đến mười mấy trượng vẫn vô cùng rõ ràng, bỗng một người từ trong nhà tranh lao ra, thân người tuy không cao, nhưng rất nhanh đã phi thân đến trước sơn ao. Nhìn thấy người trước mặt, y không khỏi mắt trợn tròn hỏi: “Sư đệ, ngươi dẫn theo một đám dư thừa kia đến đây làm gì?”

Người trên xe vẫn thản nhiên, chỉ chỉ vào xe ngựa bên cạnh, nói: “Chẳng những dư thừa, còn là đồ vô dụng, buổi sáng ta nhặt được, lợn chết, ngươi lập tức chữa trị cho ta.”

Chu Vô Mệnh trừng mắt nhìn, thấy vẻ mặt sốt ruột của hắn, y không khỏi kỳ quái. Tính cách sư đệ y rất trầm ổn, khi xử lý triều chính cũng không thấy hắn nhăn mặt nhăn mày bao giờ, hôm nay nhặt được người nào mà lại làm hắn lo lắng như thế?

Người trên xe không thèm để ý tới y, chỉ nói: “Sư huynh, trước cứ giải độc chướng bên trong đi để bọn ta vào đã, nếu bọn hắn chết, ta sẽ tìm ngươi tính sổ!”

“Đoàn Vô Ngân, đừng tưởng ngươi là hoàng đế thì ta nhất định phải nghe lời ngươi! Ta không phải là thần tử của ngươi.” Chu Vô Mệnh trừng mắt nhìn hắn lần nữa, bây giờ mới biết có một sư đệ hoàng đế thật sự không thoải mái chút nào, y đâu phải con dân Đại Lý của hắn chứ!

“Kim tuyến liên hoa, lan chung vương.” Đoàn Vô Ngân cũng nhìn y, đối với vị sư huynh này, nếu không hiểu rõ làm sao hắn tới đây chứ.

Ánh mắt của Chu Vô Mệnh hiện lên tinh quang, y xoay người lại, vung tay lên, bột phấn trên cái ***g bay vào không trung, rất nhanh đã theo mưa rơi trên mặt đất. Nửa khắc sau, Chu Vô Mệnh ý bảo đã có thể tiến vào. Xe ngựa dừng ở trước nhà tranh, thị vệ của Đoàn Vô Ngân ôm bốn lớn một nhỏ trong xe vào phòng. Một bên, Chu Vô Mệnh cau mày, bốn người kia… còn sống sao? Sư đệ thật đúng là thích gây phiền toái cho y!

Đang muốn xoay người, đã thấy Đoàn Vô Ngân từ trên xe ngựa nhảy xuống, trong lòng còn ôm một người. Cho dù được cái chăn to bao lấy, nhưng Chu Vô Mệnh liếc mắt một cái đã thấy người trong lòng hắn khá gầy, khuôn mặt lộ ra bên ngoài càng làm y sửng sốt hơn. Một dung nhan tuấn tú tinh xảo, chỉ là đôi mắt nhắm chặt, giống như đang ngủ say, có thể được hắn ôm vào trong ngực, chẳng lẽ là vương phi của hắn?

Để thuộc hạ vào mái hiên tránh mưa, Đoàn Vô Ngân ôm người trong lòng vào phòng, nhìn chung quanh, chỉ thấy bốn người bị thương cùng tiểu hài tử đang tựa vào ghế mềm, ở giữa có bốn cái giường gỗ. Vì vậy, hắn đành nhẹ nhàng đặt người trong lòng xuống giường, sau đó kéo Chu Vô Mệnh đến trước mặt bốn người, chỉ thẳng vào Triệu Tĩnh, nói: “Ba người kia ta mặc kệ, nhưng người này ngươi nhất định phải chữa tốt cho ta!”

Nhìn cả bốn người đầy máu tươi, Chu Vô Mệnh không khỏi thở dài: “Ôi cái chiếu của ta, ta phải mua giá cao hơn 5 văn tiền mới có được đó…”

“Cho ngươi một lượng bạc, ít nói nhảm đi!” Đoàn Vô Ngân kín đáo đưa bạc cho y.

Chu Vô Mệnh liếc nhìn hắn một cái, sau đó túm lấy tay Triệu Tĩnh để bắt mạch, kết quả dọa y giật mình, ánh mắt lộ ra tinh quang cùng nụ cười quái dị, mạch tượng này… quả nhiên đáng giá cho y cứu.

Đoàn Vô Ngân hoàn toàn hiểu rõ y, cho nên vừa nhìn thấy vẻ mặt vui mừng của y, hắn đã biết Tĩnh ca đả thương rất khó trị.

Sau đó Chu Vô Mệnh tiếp tục bắt mạch cho những người khác, nhìn vết thương trên người họ, y nói: “Trừ cái tên chưa hiểu bệnh gì cùng tên hòa thượng bị nội thương ra, thì hai người này chỉ bị ngoại thương, đắp thuốc là không chết được, còn nếu không băng bó, sẽ chết vì mất máu…”

“Ngươi nói nhảm nữa là bọn họ chết thật đó!” Đoàn Vô Ngân liếc mắt xem thường, từ sáng đến giờ đã hơn một canh rồi, nếu không phải hắn điểm huyệt đạo cầm máu quanh thân cho bọn họ, thì bọn họ đã chết tự bao giờ!

“Khó có được lúc ngươi cũng sốt ruột! Vậy… tiểu mỹ nhân trên bàn là vương phi của ngươi đúng không? Nàng trúng Thiên Hồn Hương hả?” Chu Vô Mệnh không vội cứu người, ngược lại rất có hăng hái nhìn sắc mặt khó coi của sư đệ. Thẳng đến khi Đoàn Vô Ngân nói: “Đó là ngũ đệ của ta!” Chu Vô Mệnh mới thất vọng tiu nghỉu, thì ra không phải a.

“Bên kia không phải đang xảy ra hoàng thất nội loạn sao, ngươi cứ như thế rời đi không sao chứ?”

Đoàn Vô Ngân liếc mắt xem thường: “Không thành vấn đề! Trong triều có gần nửa số đại thần quy thuận ta, một nửa khác là tâm phúc của ngũ đệ, hắn trúng độc càng làm bọn thuộc hạ không dám manh động. Hơn nữa, thủ lãnh của cuộc nội loạn đã đào tẩu, mà ngươi quan tâm cũng nhiều thật đấy!”

Chu Vô Mệnh sờ sờ cái mũi, cười ha hả. Bởi vì vốn là sư đệ, cho nên y đương nhiên phải biết, mà tên thủ lãnh kia không phải là mẫu phi của ngũ thế tử sao? Người này vì muốn đoạt ngôi vị hoàng đế mà làm phản, nhưng ngũ thế tử lại có vẻ rất thân cận với sư đệ, thật đúng là mối quan hệ lộn xộn lung tung.

“Lợn chết, nếu cứu không được bọn họ, ta sẽ hỏa thiêu Kim Tuyết liên hoa cùng Lan Chung vương của ngươi!” Thấy người khác sốt ruột rất vui vẻ sao? Đoàn Vô Ngân hung hăng uy hiếp.

Thánh dược giải độc cùng cự độc thế gian hiếm thấy, làm sao quỷ thủ thần y lại có thể để mất được? Vì vậy vội vàng hô người tới: “Hồng Y, mau tới đây!”

Lần này đến phiên Đoàn Vô Ngân tò mò: “Lợn chết, không phải ngươi vẫn ở một mình sao? Thế nào lại nhiều hơn một tên đồ đệ rồi?”

“Đồ đệ gì chứ? Là ta nhặt được ở vách núi thôi, vừa tiện dùng nàng để thử dược.” Chu Vô Mệnh thô bạo nói, rồi xoay người tiếp tục bắt mạch cho Triệu Tĩnh, đôi mày cũng nhíu chặt…

Chỉ chốc lát sau, ngoài cửa đã có người tiến vào, Đoàn Vô Ngân quay đầu lại, đầu tiên là chứng kiến một thần hồng y, tiện đà nhìn lên mặt nàng, hắn giật mình hô: “Hoàng hậu? Nàng là hoàng hậu?”

Hồng Linh cũng chưa từng nghĩ sẽ ở nơi này gặp Đoàn Vô Ngân, nàng lặng đi một chút: “Đoàn vương gia?”

“Hồng Y tới đúng lúc.” Chu Vô Mệnh đang trầm tư, chứng kiến Hồng Linh đứng ở cửa, lập tức gọi nàng tiến vào, cũng không nghe thấy Đoàn Vô Ngân xưng hô với nàng. Chỉ vào ba tên cả người đầy máu nằm trên giường, y phân phó: “Ngươi rửa vết thương cho bọn họ, rồi đắp thuốc băng bó lại.”

Hồng Linh đi vào, nhìn thấy người bị thương, cả người chấn động, thanh âm đột nhiên cao vút: “Triệu Hồng Lân?!” Dung nhan tuyệt thế đầy mỵ ý này không lúc nào là không hiện lên trong đầu nàng, dù hóa thành tro, nàng cũng có thể nhận ra! Nhảy xuống vách núi mà y cũng không chết, vậy hoàng thượng đâu? Hoàng thượng… Khóe mắt phiêu đến người trước mặt Chu Vô Mệnh, Hồng Linh càng sợ hãi há to miệng, cơ hồ hoài nghi bản thân bị hoa mắt. Ngây ngốc trong chốc lát, nàng lao tới vuốt ve khuôn mặt gầy gò trắng bệch của Triệu Tĩnh, lúc này, nàng mới tin tưởng đây là sự thật, nước mắt không khỏi tuôn rơi: “Hoàng thượng, hoàng thượng… ngài thật sự không chết! Hoàng thượng, ngài sao vậy? Ngài mở mắt ra đi! Thiếp là Hồng Linh, thiếp là Hồng Linh đây, hoàng thượng…”

Chu Vô Mệnh ngồi ở mép giường không chút động đậy, chỉ dùng hai tròng mắt liếc Đoàn Vô Ngân, ý nói: Đây là chuyện gì?

Đoàn Vô Ngân dùng ánh mắt cứ bình tĩnh, cứu người quan trọng hơn nhìn y.

“Ngươi khóc cũng vô dụng, mau xử lý vết thương cho ba người kia, làm tốt có lẽ ta sẽ cứu hắn một mạng.” Chu Vô Mệnh không hổ là quỷ thủ thần y mà giang hồ kính sợ, dù biết thân thế của nàng, y vẫn như cũ phân phó nàng làm việc.

Song Hồng Linh không chịu, ánh mắt ngập tràn oán hận nhìn chằm chằm Triệu Hồng Lân: “Bọn chúng chết là tốt nhất! Nếu không có Triệu Hồng Lân, hoàng thượng cũng không rơi vào kết quả như vậy!” Muốn nàng cứu y, tuyệt đối không bao giờ!

“Tốt lắm, nếu bọn họ cùng nhau vào, vậy muốn chết cũng cùng nhau chết, ai ta cũng không cứu!” Chu Vô Mệnh như không có việc gì vỗ tay, sau đó liền đứng dậy định rời đi.

Hồng Linh vội kéo góc áo y, quỳ trên mặt đất cầu xin: “Thần y, cầu ngươi cứu hoàng thượng, cứu hoàng thượng đi! Được, chỉ cần ngươi cứu hoàng thượng, ta sẽ cam tâm tình nguyện làm dược nhân của ngươi!” Mặc kệ như thế nào, nàng vẫn cảm thấy xấu hổ với những việc làm với hoàng thượng, chỉ cần cứu được hắn, dù là địa ngục, nàng cũng cam nguyện xông vào!

Nguyên lai Chu Vô Mệnh mới chế được một loại dược, phải cần một người tình nguyện thử thì mới tìm ra được dược tính, nhưng Hồng Linh là hoàng hậu, làm sao cam tâm thí dược được? Nàng chỉ hận bên ngoài bị độc chướng ngăn cản, mỗi lần đi không quá ba bước là bị độc làm bất tỉnh, tỉnh dậy thế nào cũng bị y thử một ít loại dược kỳ quái. Hai ngày trước, y muốn nàng cam tâm tình nguyện uống một loại dược, như thế mới có thể tìm được dược tính, đương nhiên Hồng Linh cười lạnh cự tuyệt rồi, muốn nàng cam tâm tình nguyện, chẳng khác gì nói chuyện viển vông?

Có lẽ Chu Vô Mệnh nóng lòng muốn có một người cam tâm thí dược, nên không nói hai lời đã đáp ứng nàng: “Có thể cứu hắn, nhưng thật sự rất phiền toái, cần phải có người nội lực cao thâm tương trợ, trong các ngươi, ai có nội lực cao nhất! Ít nhất phải hơn bốn mươi năm công lực…”

Mặc dù rất không muốn, nhưng Hồng Linh không thể không nhìn về phía Triệu Hồng Lân, vì chỉ có y mới đủ điều kiện, chứ đám người bọn nàng, không ai đủ ba mươi năm cả.

“Hoàng hậu, vì Tĩnh ca, nương nương nên tạm thời dứt bỏ cừu hận.” Đoàn Vô Ngân khuyên nàng, chỉ là mắt vẫn không dời thiếu niên tuấn tú đang mê man bất tỉnh trên giường, tâm tình lại càng thêm nặng nề. Nếu không phải mình câu nệ lễ giáo trói buộc, thì ngũ đệ đã không bị trúng độc, may mà hắn chỉ trúng thiên hồn hương, chỉ cần trong hai tháng giải được độc là ổn. Ban đầu lo lắng trên đường xảy ra chuyện ngoài ý muốn mà chậm trễ, vì vậy từ Đại Lý, hắn đã khoái mã gia tiên chạy tới, may mà dọc đường không vấn đề, trừ sáng nay cứu đám người Triệu Tĩnh ra, nên chỉ mất có một tháng. Giờ ngũ đệ còn hơn một tháng để cứu, mà đám người Triệu Tĩnh bị thương quá nặng, cho nên hắn mới để sư huynh Chu Vô Mệnh cứu bọn họ trước.

*Khoái mã gia tiên: ngựa nhanh còn roi, ý nói đã nhanh còn nhanh hơn.

Sau nửa khắc do dự, Hồng Linh mới bất đắc dĩ gật đầu, rồi lập tức sát trùng và băng bó vết thương cho Triệu Hồng Lân, Ngọc Như Hồng và Giới Viện. Còn về phần trong lúc băng bó có lấy chuyện công báo thù riêng như cố ý chạm vào vết thương làm y đau, hay trộn ít loại dược làm xót thì không biết được.

Ở bên thần y bốn năm tháng, nàng cũng có chút hiểu biết về dược. Đương nhiên nàng cũng thấy trong số bọn họ có cả Triệu Kiến Thành, cũng đã lo lắng sợ nó bị thương mà kiểm tra một lượt từ trên xuống dưới, sau khi biết nó chỉ vì mệt mà lăn ra ngủ, nàng mới yên tâm được một nửa, còn một nửa là vì thương thế của Triệu Tĩnh.

“Thần y, thương thế của hoàng thượng sao rồi?”

“Chết chắc!” Chu Vô Mệnh không do dự mà kết luận, nghe thấy vậy, Hồng Linh và Đoàn Vô Ngân sắc mặt trắng bệch, chưa kịp đau lòng mà mắng y là lang băm, thì y lại nói tiếp: “Gặp phải ta coi như hắn may mắn, các ngươi muốn trị thương hay trị thân cho hắn?”

“Có ý gì?” Hai loại này khác nhau thế nào?

“Trị thương là chữa tốt đả thương cho hắn, nhưng sau này bị di chứng ta sẽ mặc kệ. Còn trị thân là điều trị tận gốc, sau này thân thể sẽ khỏe mạnh. Các ngươi chọn loại nào?”

Điều này mà còn phải suy nghĩ sao?

Đoàn Vô Ngân nghiến răng nghiến lợi nói: “Kim Tuyến liên hoa cho ngươi, còn Lan Chung vương chờ có hiệu quả sẽ giao sau.” Vừa nói, hắn vừa giao một hộp gấm cho y.

Thấy ánh mắt của Chu Vô Mệnh rơi vào mình, Hồng Linh lập tức nói: “Ta nhất định cam tâm tình nguyện thí dược, xin thần y cứu Tĩnh ca!”

Sau khi kiểm tra hộp gấm, Chu Vô Mệnh mới gật đầu, không hổ là sư đệ của hắn, biết thế nào mới sử dụng được Kim Tuyến hoa sen. Y lấy một bình sứ trong áo vứt cho Đoàn Vô Ngân, phân phó: “Sớm tối hai viên, bảy ngày sau thiên hồn hương sẽ tự giải. “Rồi lại móc một lọ nước uống, bóp mở miệng Triệu Tĩnh rồi đổ vào, y nói tiếp: “Thanh Ngọc lộ chỉ có thể bảo vệ tâm mạch của hắn, nếu muốn cứu hắn cũng không khó khăn gì, chỉ cần ta sử dụng kỳ dược trân quý nhất thế gian – Tái Sinh quả…” Vừa nói vừa nhìn Hồng Linh, “Là cái quả ta hái được lúc nhặt được ngươi đó, bất quá, đống bụi ngày đó nhiều quá mức.”

“Tục truyền Tái Sinh quả có thể cứu người chết thành người sống, về phần có thật hay không thì không ai biết. Vì đã chết mà sống lại, thực ra là chỉ lúc người đó còn tâm mạch, chứ nếu là thi thể lạnh như băng, thì làm sao sống lại được? Công hiệu của quả này chính là tục kinh ích phí, kéo dài tuổi thọ, song dược hiệu không phải dễ hấp thu, nếu không phải người có công lực trên bốn mươi năm, thì sẽ không hấp thu được dược hiệu, ăn cũng là lãng phí!”

Hai người trầm mặc, nếu nói như thế, thì có khác gì phải đợi thương thế của Triệu Hồng Lân lành lại mới cứu được Triệu Tĩnh chứ.

Cont…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.